HOÀNG ĐÌNH - Trang 3286

Thiếu phụ dịu dàng nói, đôi mắt trong suốt như thu thủy. Khi nói chuyện,

mơ hồ có thể thấy được hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ trên mặt nàng.

Thời gian trăm năm khiến tâm Lý Mộ Tiên gần như đã tĩnh lặng. Nhưng

mà, mấy ngày qua trời đất chợt biến, để cái tâm từng tung bay cửu thiên
của y lại động.

- Chàng đã kể cho thiếp rất nhiều chuyện xưa, có truyền thuyết nghìn vạn

năm, có việc xảy ra ngay cạnh. Chàng nói có rất nhiều người cực kỳ lợi hại,
nhưng khi đi ngang qua những linh sơn tiên cảnh thì chàng lại dẫn thiếp
vào động phủ của họ như chốn không người. Thiếp biết, chàng so với họ
còn lợi hại hơn.

Lý Mộ Tiên nhắm mắt lại, tựa hồ đang theo lời của nàng nhớ lại thời

gian trăm năm này.

- Thiếp từng hỏi chàng, tay chàng là vì sao bị mất. Chàng nói là bị người

chém đứt. Thiếp nghe được từ giọng chàng lúc đó sự không cam lòng. Sau
này thiếp chưa bao giờ hỏi tiếp, hiện tại từ trên người chàng thấy được cảm
giác muốn bay vút lên trời cao. Chàng vốn nên là côn bằng tiêu dao trên
trời dưới đất, lại cam nguyện vì thiếp trầm luân trong vũng hồng trần này.
Nhưng bất kể là thế nào, bất kể là bao lâu, đều không thể che giấu cái cao
xa ước vọng trong nội tâm chàng.

Thiếu phụ đứng ở trước mặt Lý Mộ Tiên. Đứa nhỏ trong lòng nàng cũng

đưa tay vuốt mặt y, hô "nha nha".

- Hiện tại, chàng có thể để thiếp biết kẻ thù của chàng không? Thiếp

nghĩ, thiếp nên biết.

Thiếu phụ dịu dàng nói, âm thanh giống như là một bó tóc đen lướt qua

trước ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.