HOÀNG ĐÌNH - Trang 336

Gió tuyết quay cuồng, hàn ý như đao.

Cả một dải núi non liên miên được khoác lớp áo tuyết tinh khôi, dòng

suối đông lại, nhiều nhánh cây bị tuyết đọng ép gãy, mặt đất cũng một màu
trắng xóa. Trong trời đất chỉ còn duy nhất sắc trắng này, một người bình
thản ngồi trên một con tôm đỏ thẫm to như con voi, bên cạnh có một vỏ sò
màu xanh lớn cỡ cái thớt, cùng nhau đạp tuyết mà đi.

Con tôm đỏ tạo thành những vết thật lớn trên mặt tuyết, nhưng chẳng

bao lâu sau, vô số bông tuyết mới từ trên trời rơi xuống lại lấp đầy tất cả
như cũ.

Rất nhanh, cả ba đã đi tới sơn cốc có nguyên khí hỗn loạn, gió xoáy như

đao. Lấy sơn cốc làm trung tâm, tuyết đầy trời rơi thành hình một cây cột
bằng tuyết, mà tuyết đọng ở ngoài sơn cốc cũng bay tới dung nhập vào
trong đó. Hồng đại hiệp cảm nhận được một luồng lực hút rất mạnh, bèn
chậm lại. Trần Cảnh lấy vỏ kiếm gõ lên lưng nó, nói:

- Đi!

Hồng đại hiệp lại chui vào trong gió lốc, vỏ sò theo sát.

Trong gió lốc, tuyết quất như đao bổ, gió chém như liềm sắc.

Hồng đại hiệp lại không hề cảm giác được lực cản nào, hiểu là Trần

Cảnh làm phép, sợ hãi trong lòng biến mất, đi thẳng tới sơn cốc trước mặt.
Vào đến bên trong, tuyết rơi càng dày, cả ba lại nghe thấy tiếng cười to
cùng tiếng hô quát.

Chỉ thấy một người ở trần, chân không giày, eo choàng da hổ, cầm tay

tay một thanh đại phủ cán dài, đang chiến đấu kịch liệt. Người này chính là
Sơn Thần Ngô Mông. Thế công của y sắc bén, hiển nhiên đang chiếm
thượng phong. Gió xoáy ở đây là do y chiến đấu với người mà hình thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.