HOÀNG ĐÌNH - Trang 338

Khi y nói, Hồng đại hiệp đột nhiên cảm giác trên lưng mình như có thêm

một ngọn núi, cực kỳ nặng, dù nó có cố dùng pháp lực toàn thân, cũng chỉ
miễn cưỡng gồng lên được.

- Ta cũng không ngộ được cái gì, nếu như ngươi muốn tìm người luận

đạo thì xin kiếm người khác.

Trần Cảnh vừa nói vừa lấy vỏ kiếm gõ lên lưng Hồng đại hiệp. Một gõ

vừa chạm, Hồng đại hiệp lập tức cảm thấy người nhẹ bẫng, giống như về
tới trong nước, chân bật ra, đã tránh ra một khoảng thật xa.

- Hặc hặc, trong nhiều thần linh như vậy, cũng chỉ có vài người lọt mắt

Ngô Mông ta, một trong số đó chính là ngươi. Ta quả nhiên không có nhìn
lầm. Hặc hặc...

Ngô Mông cười lớn nói, lại đưa tay chỉ lên bầu trời tuyết:

- Ta nghe người ta nói, tuyết mà rơi xuống cùng một chỗ thì có thể phá

mặt đất ra thành lỗ thủng, cũng không biết là thật hay giả.

Giọng của y mang cảm giác rất nghiêm túc, căn bản không phải là một

câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định, mang theo ý ra lệnh.

Hồng đại hiệp thầm nghĩ:

- Tự nhiên tiếng của gã quỷ nghèo này khó nghe quá, chẳng lẽ do Hà Bá

gia không luận đạo cùng, nên gã này lên cơn...

Nó vừa nghĩ đến đây, phía trước đã có một đám tuyết bay xuống, mặt đất

vô thanh vô tức xuất hiện một cái hố. Hồng đại hiệp kinh ngạc, chỉ là
những bông tuyết lả tả rơi trên mặt đất lại tạo thành cái hố sâu như vậy, tựa
như thiên thạch rơi từ trên cao xuống. Nó chợt lạnh cả người, cũng tin chắc,
nếu bị những bông tuyết kia rơi trúng người thì sẽ phải chịu thương tổn cực
lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.