HOÀNG ĐÌNH - Trang 339

- Tuyết thực sự có thể đập thành cái hố trên mặt đất!!

Hồng đại hiệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất thời không dám

đi nữa, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy vô số bông tuyết đang lảo đảo rơi
về phía mình.

Nó đang muốn hét thật to, lại bỗng cảm nhận được Trần Cảnh gõ trên

lưng mình, lời định ra vội nuốt trở vào. Ngay sau đó, tiếng của Trần Cảnh
vang lên:

- Bông tuyết phá cả mặt đất mà vào, quả đáng ngạc nhiên, không ngờ

hôm nay lại có may mắn được nhìn thấy. Thế nhưng, bông tuyết ấy nếu rơi
xuống sông thì chỉ có thể bị hòa tan thành nước.

Hồng đại hiệp nghe đến đó, lập tức cảm giác như mình đã trở về trong

Tú Xuân loan. Nó chỉ cảm thấy khúc sông rộng lớn ấy có thể cuốn đi tất cả,
cho dù là cả một núi tuyết rơi xuống thì cũng sẽ bị nước sông nuốt hết. Mắt
nó không nhìn thấy nước sông, nhưng cảm giác rõ ràng quanh thân có sóng
sông chảy xiết, mà cũng chỉ có sinh linh sống ở Tú Xuân loan như nó mới
có thể hiểu dược Tú Xuân loan rộng lớn cỡ nào.

Hồng đại hiệp lại không biết rằng, nơi đây cũng không chỉ có bốn

"người". Ở những đỉnh núi phía xa, còn không ít thần linh chưa rời đi, đang
nhìn chằm chằm về nơi này. Bọn họ đương nhiên nghe rành mạch đoạn đối
thoại giữa Trần Cảnh và Ngô Mông. Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Trần
Cảnh ngồi trên người Hồng đại hiệp, bên cạnh là một cái vỏ sỏ màu xanh,
cả ba bình thản di chuyển ở đáy sông, quanh thân là nước sông cuồn cuộn,
bông tuyết vừa rơi vào trong đó thì tức khắc bị nuốt hết.

Bất kỳ ai cũng nhìn ra được, Ngô Mông và Trần Cảnh đang đấu phép

trong vô thanh vô tức. Ngô Mông cũng không phải hạng người vô danh,
mấy ngày nay y đều thủ trong sơn cốc này, lấy cớ là luận đạo để chém hơn
mười vị thần linh rồi. Điều này làm cho ai nghe được tên của y cũng muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.