HOÀNG ĐÌNH - Trang 364

tuyết, loáng tháng lại như có một bóng người hư ảo cầm chuôi kiếm bay
đến, như tiên giáng phàm, vượt ngân hà hạ xuống từ chín tầng trời.

Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Lâu hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi, toàn bộ

Phong Lâm độ tức thì lặng ngắt, ngay sau đó liền có một cỗ lực lượng vô
hình quấn quanh Tiêu Ngọc Lâu. Giờ khắc này, Tiêu Ngọc Lâu trong bộ
quần áo sặc sỡ cũng phát ra hào khí tận trời.

Y ngửa mặt lên trời đâm ra một thương, thế nghịch thiên, phảng phất như

muốn đâm thủng cả bầu trời.

"Choenggggg..."

Kiếm, thương chạm nhau, cả sóng sông như cũng lặng đi trong chốc lát,

dòng nước lũ đông lại.

"Ầmmmm..."

Một tiếng nổ vang như sấm rền, yêu linh trong Phong Lâm độ phút chốc

hóa thành cát bụi, trên mặt sông nhô lên những cơn sóng gió động trời.

Tiêu Ngọc Lâu một bước cũng không lùi, thế thương hơi khựng lại, kiếm

kia lần nữa đâm xuống. Mũi kiếm khẽ rung, tỏa ra một làn hơi nước mông
lung, biến mất. Tiêu Ngọc Lâu bất động, thương trong tay lại đâm về nơi
không có vật gì.

"Choenggggg..."

Một cái vòng xoáy xuất hiện, bên trong vòng xoáy là một thanh kiếm sắc

lạnh hiện ra.

Thế thương tới đơn giản, cũng không nhanh, nhưng mũi thương lại đâm

trúng vào mũi kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.