HOÀNG ĐÌNH - Trang 383

Một lát sau, nó đi tới một chỗ trũng nơi sát mép đáy sông. Dòng chảy nơi

này ôn hòa hơn rất nhiều. Đi tới gần, nó mới phát hiện nơi đây có một cái
động phủ. Nhìn bên ngoài , động phủ này chỉ như một cái hang sơ sài mà
thôi, nhưng lại có ánh sáng rực rỡ tản ra từ bên trong động, cho thấy động
này không tầm thường. Ngẩng đầu nhìn lên, nó thấy có một tảng đá đặt
phía trên động phủ, mặt trên có khắc mấy chữ to: "Thủy Vân động thiên".

Hồng đại hiệp đã tiến vào trong động. A Mạc bèn đứng thẳng người lên,

hóa thành một thiếu niên mặc áo xám, đi theo vào. Đột nhiên, một khí tức
trong trẻo ập vào mặt, khiến cả người nó đều mát lạnh thoải mái. Đập vào
mắt nó là một đám khói mây, sau đó là hình ảnh bảy viên dạ minh châu
được khảm trên đỉnh động, xếp thành đồ án Bắc Đẩu thất tinh.

Bên ngoài không chút thu hút, nhếch nhác không chịu nổi, bên trong lại

thanh nhã u tĩnh, quả nhiên rất xứng danh hai chữ "động thiên". Hơn nữa,
hơi nước trong trẻo ngưng tụ thành mây khói cũng đủ đảm đương được hai
từ "Thủy Vân".

Trừ mấy thứ đó ra, trong động phủ không còn gì khác, chỉ có một người

đang ngồi trên bệ đá màu đen. A Mạc thầm đoán, người này hẳn là Hà Bá
Tú Xuân loan. Tuy tướng mạo người này không có phong thái như ngọc
của đại thiếu gia, nhưng lại có một loại khí chất mà đại thiếu gia cũng
không có được.

"Trầm ổn, yên tĩnh, bên trong lại như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh

liệt." Đây là cái cảm giác đầu tiên khi A Mạc nhìn thấy Trần Cảnh.

- A Mạc, tọa hạ Tô Dương Chính núi Thanh Khâu, bái kiến Hà Bá Tú

Xuân loan!

A Mạc không quỳ gối, chỉ khom người vừa phải, không kiêu ngạo cũng

không siểm nịnh, nói.

Hồng đại hiệp đứng một bên quát to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.