HOÀNG ĐÌNH - Trang 410

- Hừ…

Đột nhiên một tiếng "hừ" giận dữ vang lên, rồi một bóng người bay lên

trời, bước vài bước trên không trung rồi biến mất. Không trung chợt hiện ra
một tòa miếu thần, trên cổng miếu thờ có hai chữ lóng lánh hào quang đen:
"Thành Hoàng".

Nhìn có thể đoán ra, chắc chắn đây là tiểu Thành Hoàng của một trong

bốn miếu Thành Hoàng nhỏ đặt bốn phía tại Bá Lăng.

Miếu Thành Hoàng chụp xuống, nhốt luôn một trăm kỵ binh giáp đen

vào bên trong. Nhưng tòa miếu này không bay lên, mà vẫn đáp trên mặt
đất. Còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng
ngựa hí vang rền từ trong tòa miếu Thành Hoàng truyền ra, như từng tràng
âm thanh giết chóc giữa hai quân.

Trong mảnh trời đất này, Trần Cảnh cảm nhận được một cỗ áp lực. Hắn

rời khỏi thần vực, không cách nào sử dụng linh lực cuồn cuộn không ngừng
của khúc sông, chỉ có thể dùng linh lực ẩn chứa trong sắc phù, mà âm khí
lại rất khó luyện hóa thành pháp lực, hơn nữa còn phải dùng pháp thuật
ngăn cảm âm khí xâm nhập. Còn Thành Hoàng thì không cần phải vậy, tuy
rằng bọn họ không thuận lợi như khi ở trong địa vực của mình, nhưng cũng
không cần phải chống chọi âm khí xâm nhiễm như Trần Cảnh.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đa số mọi người mới nhận ra đã tới âm

phủ, cùng lao lên chiến đấu với hai toán quân cõi âm kia. Trần Cảnh quay
đầu nhìn con đường vừa đi qua, nhưng phía sau đã trống không, không còn
là con đường đầy sương mù vàng nữa. Hắn kinh hãi, thầm nghĩ:

- Nếu như muốn trở về, chẳng lẽ phải có bí pháp gì, hoặc là nơi quay về

sẽ không còn ở chỗ này nữa?

Trong lúc đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, thì từng đội kỵ

binh khác lại xuất hiện khắp bốn phương tám hướng. Bọn họ cũng mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.