HOÀNG ĐÌNH - Trang 408

sầm, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy âm khí nặng nề, sương mù dày đặc kín kẽ.
Lúc này tầm mắt của hắn không nhìn rõ được những thứ ngoài một dặm,
nhưng tiếng hít thở của đám người xung quanh cho thấy bọn họ cũng
không hề bình tĩnh. Nhìn qua đã thấy vẻ mặt người bên cạnh khôi phục như
thường, từ vẻ kinh dị trong mắt nhiều người có thể thấy được đa số đều tới
đây lần đầu.

- Kẻ nào dám xông vào âm tào địa phủ?

Tiếng quát như sấm không mang theo chút cảm tình, càng như không có

chút sinh cơ. Lúc âm thanh này vang lên thì một đội kỵ binh giáp sĩ ở phía
xa chợt xuất hiện. Dẫn đầu là một người mặc giáp dày màu đen, tay cầm
đại đao, cưỡi trên một ngựa đen to lớn như đang bốc lên ngọn lửa đen. Phía
sau kẻ đó là một trăm người có trang phục tương tự, áo giáp đen, ngựa lửa
đen, mũ giáp sắt đen che kín mặt. Trần Cảnh híp mắt, dùng phép vọng thần
nhìn qua, lại vẫn không thấy rõ được mặt mũi người cưỡi ngựa lửa đen, chỉ
nhìn thấy một màn đen mông lung.

Tiếng quát phát ra, bọn người kia căn bản không đợi đoàn người Trần

Cảnh trả lời mà đã phóng ngựa đi. Trong nháy mắt, một cỗ sát khí ngút trời
cuồn cuộn lao đến.

Bầu trời không mây, lại đen kịt, áp lực đè nặng, âm khí nồng nặc như

trong vũng bùn, cho dù là thần thức hay thần thông pháp thuật đều bị suy
giảm mạnh.

Ngựa đen vong linh, kỵ tướng giáp đen, một trăm kỵ binh như dòng

nước lũ đen ào ào cuốn đến. So với ba ngàn giáp sĩ âm binh và hơn trăm vị
tiên thần tại đây, một trăm kỵ binh kia là ở vào thế yếu. Thế nhưng khí thế
từ bọn họ lại cực mạnh, như thể trước mắt bọn họ không phải là tiên thần
mà chỉ là một đám người đã bị phán định phải chết.

- Giết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.