HOÀNG ĐÌNH - Trang 433

rơi vào trong trận. Từ xa nhìn lại, bọn họ như đang chạy trốn với tốc độ cực
nhanh, chỉ chốc lát sau đã cách không xa vách đá nơi này.

Trần Cảnh, Hư Linh và Hồng đại hiệp vội vọt thẳng lên vách đá. Mái tóc

đen của Trần Cảnh tung bay trong cơn gió lạnh, để lộ mảng đầu bị tổn hại,
nhìn dữ tợn vô cùng. Khi hắn vừa đứng vững được, tay phải đã rút thanh
kiếm ra rồi ném thẳng lên không trung. Ánh kiếm lóe lên, hư không vang
lên tiếng kiếm ngân, còn kiếm thì hóa thành dải sáng trắng đâm vào trong
đám kỵ binh giáp đen. Chỉ nhìn thấy ánh kiếm chớp lóe nơi khoảng không
phía trên đám kỵ binh giáp đen, không kẻ nào địch lại. Có vài kỵ binh giáp
đen định cưỡi ngựa lao lên vách đá, nhưng vừa mới lao lên, đã bị một kiếm
đâm xuống, thân hóa thành khói đen, hồn tán vào hư không.

Trời đất hoang vu, màu đen trải dài đến vô biên, những kỵ binh do tử khí

sinh ra lại trở về tử khí.

Hư Linh đầy kinh ngạc nhìn ánh sáng chớp lóe kia. Nàng không phải là

một tiểu quỷ không biết gì, mà ngược lại, nàng từ một cô hồn lớn dần thành
linh quỷ vượt qua được ba lần lôi kiếp, trải qua vô số hung hiểm, đi qua
khắp nơi trong thiên địa, từng gặp được rất nhiều thần linh. Do vậy, làm gì
nàng ta cũng cẩn thận hơn người khác nhiều. Đến cả Trần Cảnh từng cứu
mạng mình, nàng cũng không quá mức gần gũi. Tính cách cẩn thận này là
từ vô số năm được rèn giũa mà hình thành.

Năm đó, nàng từng ở trong đạo quán, nghe trộm được một vị lão đạo

đang giảng giải cho đệ tử mình. Lão đạo từng nói qua, có rất nhiều người tu
hành trong thiên hạ dùng kiếm làm pháp bảo, nhưng chỉ đơn thuần lấy kiếm
làm thủ đoạn đối địch, chuyên tu các loại kiếm thuật, còn chuyên tâm tế
kiếm thì lại vô cùng ít ỏi.

Ngay lúc đó, lão đạo ngẩng đầu nhìn trời, như nhớ lại gì đó mà niệm lên

vài câu thơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.