HOÀNG ĐÌNH - Trang 450

- Hà Bá gia, chúng ta cũng đi thôi. Bọn họ nôn nóng đi vào như vậy, hẳn

trong thành này có bảo bối rồi.

- Ha ha, không ngờ gan ngươi lớn đến vậy. Không nói trong thành có bảo

bối hay không, lẽ nào ngươi không sợ vào được nhưng không đi ra được
sao?

Trần Cảnh nhìn vào phía trong thành Tần Quảng đen kịt như vực sâu, hỏi

nó.

Hồng đại hiệp nhìn đám vong hồn không ngừng tuôn ra, trong lòng lạnh

lẽo khó hiểu, bèn thì thầm:

- Vậy chúng ta không đi vào nữa, chờ bọn họ đi ra, chúng ta đoạt lấy.

Trần Cảnh không để ý đến Hồng đại hiệp, chỉ nhìn tòa thành đen kịt nuốt

hết tất cả mọi người vào bên trong.

Gió lạnh nổi lên từ bốn phía, mang theo từng đợt mùi hư thối. Tuy nhiên

chính cái cảm giác không khí nặng nề mà nó mang lại mới khiến người ta
phải để mắt đến nó.

Lúc này đột nhiên Hư Linh nói ra:

- Vừa đến đây, ta nhớ tới rất nhiều chuyện, ta muốn vào trong thành nhìn

xem.

Nói đến cùng thì nàng và Trần Cảnh không giao lưu nhiều với nhau. Tất

nhiên Trần Cảnh sẽ không nói gì, nhìn nàng như một cơn gió nhẹ dần hòa
tan vào trong trời đất âm u. Khi nàng đi được chừng một trượng, Trần Cảnh
lại không cảm ứng được chút khí tức nào nữa, trong lòng hắn đầy kinh
ngạc. Từ khi kiếm thuật có đột phá đến nay, hắn nhận thấy cảm giác của
mình càng thêm nhạy bén, không ngờ ngoài một trượng lại hoàn toàn
không cảm ứng được khí tức của Hư Linh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.