HOÀNG ĐÌNH - Trang 463

Trần Cảnh nhìn cái cổ phun máu đen, thầm thở phào, vì cuối cùng cũng

có một thứ chứng minh được mình không phải người của thế giới này.

Nhưng khi nhìn cây đao tối màu dưới đất, trong lòng hắn giật thót, cây

đao kia quen quá, hình như giống hệt cây đao đã chém vào đầu hắn. Thân
cây đao đó đen kịt, thứ hắn nhớ nhất là trên lưỡi đao có một vệt đỏ sẫm,
không phải máu nhưng còn hơn hẳn máu.

- Ca ca... Ca ca, huynh không muốn đi đúng không?

Thiếu nữ đứng dậy, nắm chặt cây sáo trúc, nhìn Trần Cảnh đứng trên cây.

- Ta không phải ca ca của cô.

Trần Cảnh gạt ngang, thiếu nữ suýt bật khóc lần nữa.

Trần Cảnh bước tới trước mặt thiếu nữ:

- Cô nhìn cho kĩ.

Hắn nâng cổ tay, ánh kiếm khẽ lướt qua. Thiếu nữ kìm lòng không đậu

"a" lên một tiếng, nhưng Trần Cảnh còn kinh hãi hơn, vì máu chảy ra trên
cổ tay hắn cũng là màu đen , còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành khói đen
tán đi.

- Cái này… điều này sao có thể?!

Trần Cảnh không thể tin được, lại tự cứa mình một kiếm, vẫn là máu đen

tuôn ra… lại cứa thêm một đường ở chỗ khác… vẫn là máu đen bắn ra.

- Ca... Ca...

Thiếu nữ chộp lấy tay hắn, Trần Cảnh mới ngừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.