HOÀNG ĐÌNH - Trang 471

Trần Cảnh chợt hiểu ra: "Thì ra lão vẫn luôn luôn tế luyện ngọc xanh."

Đúng lúc này, ở phía sau, Thành Hoàng và đám quân âm binh của lão

kéo đến, bầu trời dày đặc người cũng không ngăn được bọn họ.

- Không thể để cho bọn chúng vào phủ thành chủ, bày trận!

Một người mặc giáp đen ở trước phủ quát to.

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ người trên quảng trường liền bắt đầu di động.

Trần Cảnh định thần quan sát, thấy tay bọn họ bắt những loại pháp quyết cổ
quái, đa số không giống nhau nhưng trên thân đều tản ra tử khí.

Hắn dùng phép vọng thần nhìn tới, nhưng không nhìn ra bất cứ thứ gì,

chỉ thấy có vô số luồng khí tức tràn ra, rất nhanh đã kết thành một, rồi tất cả
mọi người dần dần biến mất. Ngay khi pháp trận sắp thành thì ở trên bầu
trời, Giang Lưu Vân, Diệp Thanh Tuyết và công tử áo gấm đã cùng nhau
xuất thủ.

Kiếm, sấm sét, ngọc xanh đồng thời tỏa ra hào quang chói mắt. Ngọc

xanh vừa sáng lên, Trần Cảnh dùng phép vọng thần chỉ nhìn thấy từng
vòng hào quang ngũ sắc, ngoài ra không thấy được cái gì khác. Hắn vội
vàng ngừng làm phép, nhắm mắt lại, nhưng trong mắt vẫn là từng vòng hào
quang ngũ sắc lấp lóe. Hắn quay đầu đi nơi khác, cũng nhìn không rõ, vẫn
là hào quang ngũ sắc quấn quanh hai mắt, đầu cảm thấy mê muội choáng
váng.

Trần Cảnh cả kinh, vận chuyển pháp lực, hít sâu một hơi, tĩnh tâm ngưng

thần, lúc này hào quang ngũ sắc mới mất đi. Khi mắt có thể nhìn rõ thì hắn
trông thấy trên quảng trường thi thể ngổn ngang khắp nơi, mà đại đa số là
thân thể chia lìa. Trần Cảnh nhạy cảm phát hiện kiếm khí kia vẫn tồn tại rất
mãnh liệt trong không khí. Hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc công tử
áo gấm giết những người này thì kiếm khí tung hoành đến cỡ nào, từng
kiếm đoạt hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.