HOÀNG ĐÌNH - Trang 472

Trên bầu trời đã không còn ai, cửa phủ mở rộng, hiển nhiên tất cả bọn họ

đã tiến vào trong phủ thành chủ.

Trần Cảnh cũng không lưỡng lự, lập tức chạy vào. Vừa vượt qua cửa,

cảnh vật tức khắc biến đổi, cảm giác như vào một thế giới khác. Sau cửa là
một cái sân, giữa sân có một bức tường đá xanh, mặt đá loang lổ, trên
tường viết: "Người vào cửa này, mãi mãi chìm trong địa ngục". Kiểu chữ
ẩn chứa một loại khí tức điên cuồng, giống như do máu người phun lên mà
tạo ra. Trên mặt đá loang lổ đó còn khắc một hình người đen kịt trần
truồng, chân đạp thuồng luồng, tóc đen như ma quỷ, ngửa mặt lên trời,
miệng phun máu thét gào, mây đen khắp trời và miệng người này hình
thành nên một cái phễu, cũng không rõ là đang phun ra ngoài hay là hút
vào bên trong.

"Thôn thiên thổ địa!" Vừa nhìn thấy bức hình này, Trần Cảnh lập tức

nghĩ đến những từ đó. Khí thế thôn thiên thổ địa như xuyên tường tràn ra,
Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, tâm thần đã rung động không yên, liền vội
vàng nhìn đi nơi khác, không dám xem nữa. Hắn lục lại những truyền
thuyết trong trí nhớ, song không nhớ nổi có vị thần tiên thượng cổ nào hình
tượng như vậy.

Hắn vòng qua tường đá, chính đường của phủ thành chủ liền hiện ra

trước mắt. Cửa kia cực cao, không biết do cái gì tạo thành, căn bản không
phải gỗ cũng không phải đá. Trên cửa không có chạm trổ điêu khắc bất luận
cái gì, đơn giản mà cổ xưa, vừa nhìn liền có cảm giác đè nén nặng nề.

Một bên cửa đã mở, nhìn vào trong chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn

được bao xa, giống như là người thường đi trong đêm tối không trăng sao.
Những người kia đều đã đi vào, nơi đây vẫn còn lưu lại khí tức của họ. Từ
ngoài phủ vang lên âm thanh ồn ào náo động, Trần Cảnh không dừng lại,
bước nhanh đi vào. Trong chớp mắt, bóng tối vô tận đã nuốt hết thân hình
hắn, không còn chút vết tích nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.