HOÀNG ĐÌNH - Trang 522

Trần Cảnh đột nhiên nghĩ như vậy trong đầu. Nhưng hắn lại không có

tâm lực đi tra xét xem thế giới này tới cùng là dạng gì, bởi vì hắn đang phải
liên tục ép ý niệm điên cuồng đang dâng cao xuống.

Những ý niệm tiêu cực này giống như là thủy triều, không ngừng ập tới

rồi lại chậm rãi rút về. Chỉ khi chúng nó lùi bớt như vậy, Trần Cảnh mới có
được một chút thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi. Hắn cố tranh thủ những lúc
còn tỉnh táo này để nghĩ xem có cách nào để giải trừ "Lời nguyền ác mộng
vong hồn" hay không. Thế nhưng đả tọa nhập định không được, tập trung
tinh thần tư tưởng cũng chẳng thấm vào đâu, càng lúc hắn càng lâm sâu vào
trạng thái điên khùng. Nếu Trần Cảnh có thể nhìn thấy ánh mắt của mình
lúc này, nhất định sẽ phát hiện rằng chúng đã rất giống với ánh mắt của
năm con ác quỷ trên chiếc ấn tỳ trong phủ Tần Quảng Vương. Chúng tràn
ngập oán hận, ác độc, tàn nhẫn...

Không biết từ lúc nào, Trần Cảnh phát hiện thời gian thanh tỉnh của mình

đang dần dần ngắn lại, mà thời gian ý thức hỗn loạn càng ngày càng dài, ý
thức của bản thân càng ngày càng yếu. Lúc đầu hắn còn có thể cố gắng áp
chế, nhưng về sau thì chỉ cố để không mất đi ý thức bản ngã mà thôi.

"Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không ý thức của ta

sẽ biến mất hoàn toàn, đến lúc đó thế giới này sẽ không còn có ta nữa."

Trần Cảnh nghĩ tới điều này trong khoảnh khắc minh mẫn ngắn ngủi, dự

tính khi những cảm xúc tiêu cực kia dâng lên lần tới thì sẽ lấy kiếm tự đâm
vào kinh huyệt trên người. Ở hoàn cảnh điên cuồng ấy, cảm giác đau đớn
đúng là làm cho Trần Cảnh thấy nhẹ nhõm được hơn một chút. Nhưng hắn
cũng sợ hãi, sợ mình sẽ không cẩn thận mà tự sát.

-----oo0oo-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.