HOÀNG ĐÌNH - Trang 532

"Nhưng sau một thời gian, trong biển hoa xuất hiện thêm những vật

khác, không biết chúng là quái vật gì, có người có thú, loại nào cũng dữ
tợn. Nó rất không thích, nó cảnh cáo bắt bọn chúng rời đi, nhưng chỉ có
một số ít đi thôi, đa số vẫn đứng đó nhìn nó, có mấy con còn muốn hái hoa.
Nó rất giận, nên đánh vào chỗ mà nó cảm thấy là yếu nhất trên người bọn
chúng. Đánh vào rồi, nó mới phát hiện, bọn chúng đúng là lập tức ngã
xuống đất không dậy được nữa. Nó rất vui sướng. Từ đó, nếu có bất kì thứ
gì tiến vào trong biển hoa, nó sẽ đều cảnh cáo trước, sau đó sẽ nhằm vào
chỗ yếu ớt nhất của đối phương mà công kích, không một kẻ nào thoát
được."

Trần Cảnh ngồi một mình trong tĩnh lặng, cả người như hòa vào với

bóng tối. Bóng tối vô biên, không biết sinh ra hay giấu diếm cái gì nguy
hiểm, nhưng luôn có thứ gì đó tới gần, lạnh đến thấu xương, song chỉ tới
gần hắn trong vòng ba trượng, thì đều dừng lại bất động. Thanh kiếm Trần
Cảnh đang nâng trên tay rung lên, tiếng kiếm ngân nhè nhẹ, mơ hồ dâng lên
sát khí. Có một số thứ lạ thường kia vội vàng xoay thân chạy vụt đi, nhưng
đa số đều đứng thẳng bất động. Kiếm được xuất ra, bay múa mềm mại như
một con bướm, mang theo tiếng kiếm ngân vang xẹt qua hư không, sau đó
tới khi kiếm trở lại, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

- Hà Bá gia, Hà Bá gia...

Không biết từ lúc nào, Hư Linh xuất hiện ở phía xa. Nàng không dám tới

gần, chỉ đứng từ xa xa mà gọi không ngừng. Nàng nhìn thấy trên thân kiếm
mà Trần Cảnh đang nâng trên tay, có một con bướm màu đen lặng lẽ nằm ở
đó.

Trong sương mù mờ ảo, Trần Cảnh cảm giác có người đang gọi mình.

Hắn nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng xác định đúng là đang gọi hắn. Hắn mở
mắt, Hư Linh vẫn không dám tới gần, đứng từ xa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.