HOÀNG ĐÌNH - Trang 534

Trần Cảnh. Hắn đã đứng lên, những đốm xanh hồng đã biến mất, ngoài cái
trán nhìn tương đối dọa người thì nhìn chung vẫn có thể đánh giá là thanh
tú. Thế nhưng Hư Linh lại cảm thấy trên người Trần Cảnh, ngoài sự an
tĩnh, còn có một sự trống rỗng kì lạ.

- Nhân gian một ngày, Âm thế một năm, ta đã ở đây hơn ba trăm năm rồi

hay sao?

Trần Cảnh thở dài. Hư Linh còn chưa kịp trả lời, Trần Cảnh đã nói thêm:

- Ra khỏi thành rồi, cô có biết cách nào rời khỏi Âm phủ này không?

- Ta biết có một chỗ, nhưng mà rất nguy hiểm.

Hư Linh lấy lại bình tĩnh, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh.

- Nguy hiểm gì?

- Ta không biết, ta chỉ nhớ có thể rời khỏi ở nơi này, nhưng là nguy hiểm

gì thì không nhớ rõ.

Trần Cảnh hơi nhíu mày, nhưng không hỏi nữa, chỉ hỏi làm sao để rời

khỏi nơi đây.

Hư Linh chỉ về một hướng:

- Mời Hà Bá gia nhìn xem, đó chẳng phải là cửa thành sao?

Quả nhiên, không biết lúc nào nơi đó đã lặng lẽ xuất hiện một cái cửa

thành, giống hệt cái Trần Cảnh đã thấy trước lúc vào đây. Lúc này không
ngừng đang có vong hồn từ trong cửa thành đi ra ngoài. Lúc trước, Trần
Cảnh từ bên ngoài thành nhìn vào, thì chỉ thấy một vùng tối đen, ngoại trừ
khoảng không nhỏ bé quanh cửa thành thì không nhìn thấy gì ở bên trong
cả. Hiện tại Trần Cảnh lại ở trong thành, tuy nhìn ra bên ngoài có vẻ sáng
sủa hơn rất nhiều, nhưng lại không hề nhìn thấy vong hồn sau khi ra khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.