HOÀNG ĐÌNH - Trang 536

Hư Linh vẫn luôn cố nhớ xem cái chỗ rời đi kia có nguy hiểm gì, nhưng

nàng không thể nào nhớ nổi, chỉ nhớ rằng rất nguy hiểm.

Trần Cảnh cũng không nói đến chuyện muốn theo sau những vong hồn

kia nữa. Tuy Hư Linh nói nơi có thể thoát ra có nguy hiểm, nhưng chí ít
nàng cũng đã từ đó đi ra ngoài, và tới giờ vẫn còn sống, nên Trần Cảnh
nghĩ, có lẽ cũng không đến nỗi.

Những vong hồn lúc đầu bước đi đều rất khó nhọc, sau khi qua cửa thành

lại chuyển sang một tư thái hoàn toàn khác, phiêu nhiên như gió, ẩn độn vô
phương. Trần Cảnh không khỏi thầm nghĩ không biết lúc sống họ là ai, mà
sau khi chết rồi, biến thành tàn hồn lại vẫn còn pháp thuật như vậy.

Trần Cảnh cứ theo sát Hư Linh mà đi, phía trước cũng có không ít vong

hồn đang di chuyển. Những vong hồn này như được dẫn dắt, tứ tán theo
những hướng riêng biệt.

Đi không bao lâu, Trần Cảnh lại nhờ Hư Linh cầm "Chiếu Hồn bảo

giám" chiếu một cái vào mình. Mỗi lần chiếu, Hư Linh lại phát hiện những
đốm đỏ trên linh hồn của Trần Cảnh đã tăng thêm.

Hư Linh hiểu ngay, lúc những đốm đỏ ấy hoạt động, thì nhất định Trần

Cảnh sẽ phải lâm vào cuồng loạn. Và bây giờ, những đốm đỏ luôn nằm im
đã bắt đầu nhúc nhích, nàng nhìn vào mặt Trần Cảnh, cố gắng kéo giãn cự
ly ra với hắn. Trần Cảnh thì như không biết, thế là hai người từ đi sát vai
nhau trở thành cách nhau một trượng.

Cũng may Trần Cảnh luôn luôn bình tĩnh, cứ thế im lặng bước đi, tới khi

tới một ngọn núi mới ngừng lại.

Núi này không cao, cũng không hiểm trở, nhưng lại làm Trần Cảnh cảm

giác nhìn không thấu, giống như nó không chỉ có bấy nhiêu đây, cảm giác
rất không chân thực, như còn cách một tấm màn, vì chỉ cần lùi hơi xa một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.