HOÀNG ĐÌNH - Trang 539

- Cô không muốn trở lại nhân gian sao?

- Muốn.

- Vậy vì sao...

Trần Cảnh bỗng ngừng lại, mỉm cười:

- Thế thôi vậy, ta đi trước, ngày khác nếu cô có việc, cứ tới miếu Hà Bá

tìm ta, nếu ta không chết, sẽ gặp lại.

Hắn nói xong, xoay người đi theo một lối nhỏ vào trong núi. Hắn đại

khái đã nghĩ ra vì sao Hư Linh không muốn đi chung với mình. Nếu đổi lại
là hắn, hắn cũng sẽ không muốn đi chung với một người có pháp lực cao
hơn mình rất nhiều, lại lúc nào cũng có khả năng lên cơn điên loạn rồi giết
chết mình, mà còn không phải là lần đầu. Hắn có thể thông cảm được, và từ
tận đáy lòng, hắn đã coi nàng là bằng hữu.

Hư Linh không nói gì, lặng lẽ nhìn theo Trần Cảnh đi vào trong núi. Mãi

tới khi hắn đã đi khuất, không thể nghe được tiếng động từ nơi này nữa, Hư
Linh mới thở phào:

- Rốt cuộc cũng xem như trả xong được ân tình, ài, thiếu nợ ân tình của

người ta, sống thật khó chịu. Sau này nhất định không bao giờ thiếu nữa,
miếu Hà Bá gì đó đương nhiên ta sẽ không tới, ta là cô hồn dã quỷ, làm sao
vào được thần miếu chứ.

Nàng thì thào tự nói cho mình nghe, không còn dáng vẻ an tĩnh cẩn thận

như khi ở cùng Trần Cảnh.

- Ưm, vẫn là cô hồn dã quỷ có thể sống an nhiên tự tại...

Hư Linh nghiêng đầu, hai tay vuốt vuốt đoạn tóc thả buông trước ngực,

nhìn lên trời, hơi híp mắt, thoải mái lẩm bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.