HOÀNG ĐÌNH - Trang 540

- Vậy thì làm một cô hồn đi, làm một cô hồn tự do tự tại.

Trần Cảnh đương nhiên không biết suy nghĩ của Hư Linh. Đối với hắn,

Hư Linh quá thần bí, pháp lực ở mức tàm tạm, chỉ là một linh quỷ nho nhỏ,
nhưng bao nhiêu là thần linh và tu sĩ cường đại đã mất mạng, mà nàng vẫn
sống tốt. Trần Cảnh cũng không biết nàng nhớ được bao nhiêu điều từ kiếp
trước, hay kiếp trước nàng là ai.

Từng bước bước đi, trên con đường nhỏ không chỉ có một mình hắn, còn

có rất nhiều vong hồn không ngừng lướt qua bên người, phả mùi hôi thối
vào mũi hắn. Những vong hồn đó đều là có thân thể, nhưng trông kinh
khủng không thua gì Trần Cảnh tự nhìn thấy hình ảnh của hắn trong gương.

Con đường bắt đầu trở nên mơ hồ, xa xa phía trước giống như là nối liền

trời với đất. Con đường vẫn tiếp tục kéo dài, nhưng có khói mây bao phủ,
không thể nhìn rõ. Hắn nhìn thấy một vong hồn đi vào trong làn khói mây
đó, chờ một lúc lâu, nhưng không nghe thấy một âm thanh nào, cứ như bên
đó là một cái vực sâu không đáy.

Trần Cảnh không cảm nhận được khí tức trong làn khói xanh, rất yên

tĩnh. Điều này làm hắn rất bất an, nhìn nhiều vong hồn lần chần không dám
đi vào, thầm nghĩ: "Hay thực ở đó có nguy hiểm, nhưng sao ta không cảm
giác được chút nào?"

Hắn lại lấy thần niệm tiếp tục dò xét, thần niệm lan vào là biến mất vô

tung. Trần Cảnh rút kiếm cương ra, nhìn ngắm, giống như làm vậy mới có
thể khiến hắn an tâm hơn một chút. Cái vỏ kiếm do trượng Hà Bá hóa thành
không biết đã biến mất từ khi nào, khi gặp U U thì hắn không nghĩ ra việc
nhìn vỏ kiếm để thấy hàng chữ "Hà Bá Tú Xuân loan Kinh Hà", đến khi
hắn nghĩ tới, muốn xem lại mấy chữ ấy thì không còn nhìn thấy vỏ kiếm
nữa. Giờ kiếm đã bị vỡ thành mấy mảnh, là được kiếm cương kết dính
chúng lại với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.