HOÀNG ĐÌNH - Trang 541

Trần Cảnh hít sâu một hơi, bước vào làn khói xanh. Hắn không nhìn rõ

được cái gì, chỉ thấy rất nhiều khói, cũng không cảm nhận được nguy hiểm,
chỉ có những làn gió nhẹ phả vào mặt, xung quanh chỗ nào cũng toàn là
khói xanh.

- Đây là… nhân gian!

Trần Cảnh rất vui, chỉ có nhân gian mới có cảm giác này. Vấn đề là

những vong hồn đã từng đi vào, hắn không nhìn thấy một ai, trong khói
xanh, chỉ có âm khí nhàn nhạt đang tiêu tán theo gió. Hắn kinh nghi nhìn
quanh, nhìn thấy một vách đá dựng đứng, không cao, nhưng rất dốc, chỗ
hắn vừa đi ra là một chỗ phong ấn, bên ngoài có khắc phù văn phức tạp, và
cơ thể hắn thì không có một chút thương tổn nào.

- Ơ, ngươi là ai?

Đột nhiên, một giọng nói bỗng từng đâu vọng tới.

Trần Cảnh quay đầu tìm, thấy một thanh niên chừng hai mươi, mặc đồ

thư sinh, dáng vẻ nặng nề. Trần Cảnh vừa nhìn đã biết đây không phải
người tu hành, còn chưa kịp trả lời, đối phương đã đi tới, vừa đi vừa hỏi:

- Đây là cấm địa của phái ta, ngươi vào bằng cách nào?

Giọng điệu của y đặc chất thư sinh, vừa nhìn Trần Cảnh vừa phải cúi đầu

nhìn đường để bước tới. Con đường lởm chởm mấp mô khiến hắn đi có vẻ
rất khó nhọc.

- A.... Ha ha, thật ngại, ta cũng không biết mình vào bằng cách nào.

Trần Cảnh khẽ cười, đáp.

Người kia đã tới gần Trần Cảnh, đường đã khá là bằng phẳng, mới ngẩng

đầu lên nhìn Trần Cảnh, bỗng "a" một tiếng, không ngừng lùi lại, ngón tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.