HOÀNG ĐÌNH - Trang 560

Một cơn gió thổi tới, y bay lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá.

Trần Cảnh khi trở lại dương gian, đã nghĩ ra đủ dạng nguy hiểm, nhưng

lại chưa từng nghĩ mình sẽ bị trời đất nơi mình lớn lên từ nhỏ bài xích, càng
không nghĩ tới nơi mình đi ra lại là châu Hắc Diệu, tuy cũng ở gần châu
Cửu Hoa, nhưng cũng cách cả hơn ba mươi vạn dặm.

May mà lúc hắn trở lại trần thế, cảm nhận được khí tức nguyện lực

nhang đèn từ Tú Xuân loan xa xôi. Nó trở thành ngọn đèn chỉ đường cho
hắn, giúp hắn không bị mất phương hướng, còn làm dấy lên trong lòng hắn
một cảm giác mát lạnh mỗi khi hắn sắp mê loạn đi, làm cho hắn tỉnh táo trở
lạ. Tuy như vậy không đủ áp chế được "lời nguyền ác mộng vong hồn",
nhưng Trần Cảnh rõ ràng vẫn cảm nhận tác dụng của nó. Việc hắn muốn
làm nhất hiện giờ lại mau chóng trở về nơi nhang đèn hưng thịnh nhất của
mình ở Tú Xuân loan, thử xem có thể nhờ lực nguyện cầu và hương khói
của nơi ấy để khu trừ "lời nguyền ác mộng vong hồn" hay không.

Một đường đi thẳng tới châu Cửu Hoa, con đường dài hơn ba mươi vạn

dặm, hắn không dám đi theo đường lớn, càng không muốn mượn đường,
bởi vì hắn sợ mượn không được mà còn bị Sơn Thần Hà Bá ở những nơi đó
dùng lực lượng núi sông trấn áp.

Thế nên, khi "lời nguyền ác mộng vong hồn" lắng lại, hắn bay thẳng lên

trời, bởi làm như thế sẽ chẳng cần mượn đường của thần linh ở dưới đất
nữa, cũng chẳng sợ bị họ trấn áp.

-----oo0oo-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.