HOÀNG ĐÌNH - Trang 566

Triệu Ngọc Bạch kể tới hứng khởi. Trần Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên,

tuy không nói gì, nhưng Triệu Ngọc Bạch cảm nhận được Trần Cảnh nghi
hoặc, vội nói:

- Thật đó, ngươi là bằng hữu bên ngoài Tiên Phù tông đầu tiên của ta,

không phải dạng giống các sư huynh đệ, mà là bằng hữu ta tự kết giao
được, ngươi nói có phải không?

Trần Cảnh nhìn đôi mắt không chút tâm cơ của y, đầu không gật, miệng

cũng không bảo "ừ". Đôi mắt ấy làm hắn cảm thấy rất thương cảm, vội cúi
đầu xuống để mái tóc che đi ánh mắt của mình.

- Ta biết thế nào ngươi cũng đồng ý mà, ha ha...

Triệu Ngọc Bạch thấy Trần Cảnh cúi đầu xuống, thì tưởng là hắn gật

đầu, trong lòng rất vui vẻ. Y tiếp xúc với Trần Cảnh không nhiều, nhưng
cảm giác lại chẳng khác gì bạn hữu đã lâu năm, không chút gò bó, càng
không còn thấy sợ vẻ ngoài của Trần Cảnh.

- Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây, ngươi định đi đâu?

- Bị người ta truy sát.

- Người nào truy sát ngươi, vì sao?

- Ta đã giết người.

- Giết ai?

Trần Cảnh không ngẩng đầu, Triệu Ngọc Bạch không thấy rõ sắc mặt

của hắn:

- Ngươi đâu giống những kẻ sát nhân tùy tiện giết người, nếu ngươi đã

muốn giết người, nhất định là có lý do!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.