HOÀNG ĐÌNH - Trang 588

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của một mình Trần Cảnh. Nếu có

người đứng dưới vách đá, có lẽ chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách, rồi
dần dần âm thanh đó hóa thành tiếng sóng biển đập mạnh, sau cùng còn
nghe được tiếng kiếm ngân vang rất nhẹ, nhưng lại mãi không tắt, được gió
mang theo khắp chốn.

Khi Trần Cảnh bước tới đỉnh núi thì trời đã đầy sao. Mặt trời đã lặn từ

lâu, nhường chỗ cho bóng đêm trải dài đến vô biên, chỉ còn thấp thoáng
thấy những dãy núi liên miên, nằm im lìm như những con hung thú đang
say ngủ. Gió đêm rét lạnh thổi qua da thịt, buốt như đao cắt, vô vàn vì sao
lấp lánh nằm xung quanh vầng trăng khuyết lơ lửng nơi góc trời Tây Nam.

Nhưng hắn cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh, bởi vì trên đỉnh núi

có một người. Không, không chỉ là một người, còn có một ngôi đình nhỏ để
nghỉ chân ngắm cảnh. Ngôi đình màu tím đen, được dựng liền kề vách đá,
tạo cảm giác như được thiên nhiên tạo thành cùng lúc với núi này. Cạnh
đình nhỏ là một người mặc áo bào thêu hình ngôi sao, đầu đội mũ lông,
đang đứng lặng im, ngẩng đầu nhìn trời sao.

Y biết Trần Cảnh đã tới, bèn quay đầu, vẻ mặt phổ thông nhưng tạo cảm

giác khoan thai giống như là trong núi sâu vực thẳm, khác hẳn với tưởng
tượng ban đầu của Trần Cảnh.

- Ha ha, bộ dáng của ta trông lạ lắm sao?

Y cười hỏi, giọng vừa phải.

Trần Cảnh không nói, mỉm cười, lẳng lặng nhìn Sơn Thần bí hiểm trước

mắt. Hắn thầm so sánh người này với các Sơn Thần mình biết, cảm giác
cho dù là Thúy Bình nương nương cũng kém hơn người này một chút.

- Mặc dù là chúng ta có thần vị ngang nhau, ta không thể trấn áp ngươi,

nhưng nếu ta muốn giữ ngươi lại thì rất dễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.