HOÀNG ĐÌNH - Trang 627

Nó nảy sinh ra cái ý nghĩ mình thấy Quan Âm Bồ Tát khi gặp Diệp

Thanh Tuyết, còn Trư đại vương núi Cẩm thì lại nghĩ muốn chết cho bớt
đau khổ. Một thân heo với áo giáp bằng bùn đen, cứng rắn đến pháp bảo
cũng khó làm tổn thương được, lại bị một tia sét không chút dấu hiệu đánh
xuống vỡ nát.

Bùn đất đắp trên người gần trăm năm cứ vậy bị đánh tan nát, Trư đại

vương như thiếu nữ bị lột trần quần áo, vội vọt nhanh vào trong sơn cốc.
Nó sắp chui được vào trong cái động phủ gắn bó hơn năm mươi năm kia,
thì lại có một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh nó tê dại cả người, tứ chi
co quắp.

Thế nhưng, việc đầu tiên mà nó làm sau khi đứng dậy, vượt qua trận co

quắp, té lăn trên mặt đất là tiếp tục bỏ trốn. Nếu đã không thể vào trong
động phủ, vậy thì bỏ chạy ra khỏi sơn cốc. Nhưng không được vài bước, nó
lại trúng một tia sét, ngã lăn ra. Nó như con ruồi mất đầu chạy loạn quanh
khe núi, rồi cuối cũng nhảy vào trốn trong đầm bùn, chỉ thò đầu ra ngoài
nhìn lên không trung.

Vừa nhìn qua, nó thấy có một cô gái áo trắng đang đứng yên trên một

cành cây có gốc mọc trên đỉnh ngọn núi cạnh sơn cốc. Không đợi nó suy
nghĩ chuyện gì xảy ra, nàng đã lên tiếng:

- Khoảng thời gian này ngươi có nhìn thấy tu sĩ đấu phép hay không?

Tròng mắt Trư đại vương xoay tròn, đang nghĩ tới lai lịch cô gái này.

"Ầm…"

Một tia sét lại đánh xuống, cả người Trư đại vương bốc đầy khói đen,

bốn chân co quắp ngã lăn vào trong bùn, miệng rên rỉ từng tràng dài. Nó
muốn nói chuyện, thế nhưng lại không cách nào thốt nên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.