HOÀNG ĐÌNH - Trang 646

Một tia sét xẹt ngang qua không trung, lóe lên một cái đã vọt qua trăm

dặm. Nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên có tiếng đàn vang lên bên tai
Diệp Thanh Tuyết, đồng thời loáng thoáng có tiếng người ngân nga gì đó
trầm trầm. Nàng ngừng độn thuật, cẩn thận nghe qua.

"Cửu Hoa có kiếm tiên, tuyệt thế nhưng cô độc. Thân như cây khô sinh

thịt thối. Tâm lại sáng như gương chiếu khắp trần.

Sát trường mười dặm, chấn kiếm lên. Màn kiếm bạc vung vẩy, bỏ lại

đống xương tươi. Thuật pháp nở như hoa, đóa đóa hoa lửa, một vệt sáng
như tuyết bay, tản sương hàn. Kiếm múa, điểm điểm lấp lánh, như trăng tàn
chỉ chiếu sáng núi xanh cô độc. Một chút ý niệm cầu sinh, thoáng cái đã bị
pháp thuật đoạt mệnh che mờ mắt.

Hồn tán a, đã hết lòng rồi, lời nói hào hùng còn văng vẳng bên tai, người

đã như ngọn đèn tắt.

Buồn ôi, buồn ôi.

Dải sáng bạc kinh thiên hiện, chớp mắt đã chém tiên phật.

Thân tàn nhờ kiếm dẫn, bay vọt mười vạn dặm, quay đầu mắt như máu,

thần tan ma niệm lên."

Diệp Thanh Tuyết đứng yên một chỗ trên đỉnh núi, tay ôm Trần Cảnh,

sương đêm không thể nhìn xa được, nhưng Diệp Thanh Tuyết vẫn nhìn
thấy có người đang ngồi trên đỉnh ngọn núi đối diện. Y mặc một bộ áo bào
thêu hình sao trời như ứng với quỹ tích của các ngôi sao, không biết luyện
bằng vật liệu gì mà như đang không ngừng hút lấy lực lượng các ngôi sao
trên bầu trời.

Y hát tới câu sau cùng thì đột nhiên vung tay lên, một quyển sách bay

thẳng tới Diệp Thanh Tuyết. Đồng thời y nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.