HOÀNG ĐÌNH - Trang 729

phía ngoài miếu Hà Bá. Ánh sáng trắng vừa ra khỏi miếu liền phóng lên
cao, bay thẳng về phía trời sao.

Ánh sáng trắng này ở trên bầu trời tựa như sao băng, lại như con chim

trắng thoát khỏi lồng, muốn bay về phía chân trời. Nhưng ngay khi luồng
sáng sắp biến, lại thấy nó đột nhiên vòng trở về miếu Hà Bá.

Ánh kiếm chợt lóe. Bên trong miếu lại thêm một bóng người, ngay cả

mặt mũi đều không thấy rõ. Hắn đứng ở phía trước miếu, tiếp tục nhìn bầu
trời, giống như đang suy tư cái gì đó.

Hắn đứng yên một lúc lâu, cuối cùng trở về trong tượng thần.

Ngày và đêm luân phiên nhau.

Lại là một buổi tối, bóng người kia lần nữa bước ra từ tượng thần, giờ đã

nhìn rõ hơn bộ quần áo hắn mặc và thanh kiếm kiếm hư ảo giắt ngang
hông. Hắn đứng ở cửa miếu Hà Bá, nhìn núi xa nước gần, lại xem con cá
lật mình trên mặt sông tạo ra sóng và bọt khí.

Hắn muốn rời khỏi nơi này, cực kỳ muốn.

Đã ba năm qua đi, Diệp Thanh Tuyết vẫn chưa trở về, mà hắn thì bị nhốt

ở chỗ này. Tuy rằng hắn đã có thể hiển hóa âm thần, nhưng vẫn không thể
đi xa. Rời khỏi miếu Hà Bá này, chỉ cần gặp phải một cơn gió mạnh, thì
thần hồn của hắn có khả năng bị tiêu tán ngay tức khắc. Hắn có thể dùng
kiếm cương hộ thân để không bị gió thổi, nhưng thân thể lại giống như con
diều bị tượng thần giữ lấy đầu dây, căn bản khó có thể rời xa. Đó là một
loại kiềm chế linh hồn, là do âm thần của hắn còn không đủ lớn mạnh.

Vào ban ngày, Trần Cảnh sẽ không hiện ra. Âm thần của hắn lúc này còn

không thể chịu nổi gió thổi, mưa rơi hay ánh mặt trời. Thời điểm này,
người tu đạo thường sẽ không hiển hóa âm thần, chỉ khi âm thần không còn
e ngại những điều kia, mới có thể lộ ra thế giới bên ngoài. Nhưng Trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.