HOÀNG ĐÌNH - Trang 731

Dưới trời sao, một người không có thân thể ngồi một mình ở bờ sông,

tay nâng một đóa hoa do sóng nước ngưng kết mà thành, đang bốc lên khói
nhẹ nhàn nhạt. Hoa nở rộ rồi tàn héo, sau đó lại nở rộ. Từng mảng bong ra
tạo thành từng cánh hoa màu trắng nhạt rơi xuống, hóa thành hơi nước rồi
biến mất. Ở chính giữa đóa hoa lại nở ra từng đóa hoa mới. Mà con bướm
mang theo ánh sáng trắng đang không ngừng bay đậu bên trên đóa hoa
dường như cao hứng hơn bình thường, tung tăng bay lượn.

- Nếu mi không thể rời đi, ta cũng không có cách nào rời đi.

Trần Cảnh nhìn con bướm, nhẹ nhàng nói:

- Chẳng qua mi còn tốt hơn ta. Thế giới ở trong lòng mi là một biển hoa,

tất cả đều tốt đẹp như vậy. Mà ta... Ha ha, có lẽ mi cũng có ý thức, chỉ là tự
mình trầm luân vào trong thế giới do bản thân sáng tạo. Như vậy cũng tốt.
Trong lòng mỗi người hẳn là đều có một thế giới hoa, một không gian tự do
tự tại của chính mình.

Trăng lặn phía Tây, sao biến mất.

Ở phía Đông, lúc ánh mặt trời ló ra từ phía sau đám mây thì bóng người

ở bờ sông kia đã biến mất.

Nước sông chảy nhanh, mang đi thời gian, một đi không trở lại.

Tuyết rơi cực lớn và dồn dập. Trên không trung phía trên miếu Hà Bà có

khói trắng bốc lên. Tuyết rơi ở phía trên miếu liền bị hòa tan thành khí màu
trắng.

Một hòa thượng mặc áo xám đi dọc theo bờ sông, một tay mang một cái

bát sắt cực lớn, tay kia cầm một cây tích trượng cửu hoàn*. Hai tay áo của
hòa thượng này vừa lớn lại vừa dài, rủ xuống quá đầu gối. Một đường đi
tới, chín vòng tròn trên cây tích trượng va đập vào nhau tạo nên âm thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.