HOÀNG ĐÌNH - Trang 742

Thuật huyễn hình cũng không phải pháp thuật gì quá phức tạp. Sau khi

Trần Cảnh được Thanh Đằng nhắc nhở một hồi, tự nhiên cũng sử dụng dễ
dàng.

Đây là lần thứ hai Trần Cảnh tới đây, hoàn cảnh lần này hoàn toàn khác

so với lần thứ nhất. Khi đó, hắn bị con cá chép thành tinh ép đến không còn
chỗ dung thân, như chó nhà có tang, tính mạng lúc nào cũng có thể gặp
nguy hiểm. Mà hiện tại, tuy rằng hắn vẫn chỉ là một Hà Bá, nhưng khí chất
bên ngoài đã hoàn toàn biến hóa. Dù cho hắn vẫn muốn cầu cạnh Sơn Thần
núi Thúy Bình, nhưng không hề có cảm giác bị bức đến bước đường cùng
như lần trước.

Áo xanh, tay áo viền bạc, ánh mắt bình tĩnh.

Trời đất vẫn là trời đất đó, nhưng người trong trời đất đã khác xưa. Trần

Cảnh vẫn là Trần Cảnh, nhưng lại không phải Trần Cảnh ngày trước. Cho
dù là phương diện kiến thức, tâm cảnh, tầm nhìn, thậm chí cách nhìn về thế
giới, đều đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này, thứ hiện lên trong đôi mắt hắn
chính là trời đất với hai màu đen và trắng, giống như tất cả trở về trạng thái
nguyên sơ.

Vạn vật sinh linh đều có ưu thế của mình. Loài người vừa ra đời là mở

linh trí, trời sinh đạo thể, có thể tu hành. Mà những sinh linh khác thì phải
cần cơ duyên mở linh. Tuy rằng rất nhiều sinh linh cuối cùng cũng không
thể hóa hình trưởng thành, nhưng lại đều có thần thông bản mệnh của chính
mình.

Trần Cảnh không biết con bướm này gọi là gì, hắn nghĩ tới cái tên Mê

Thiên. Bướm này có hai loại bản mệnh thần thông, trong đó một loại chính
là tạo ra ảo cảnh mê hoặc tâm chí người. Loại còn lại chính là thần thông có
thể nhìn thấu huyễn thuật. Hắn không biết loại thần thông này có thể nhìn
thấu tất cả hay không, nhưng ít nhất hiện tại, Sơn Thần núi Thúy Bình ở
trong mắt hắn chẳng có gì thần bí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.