HOÀNG ĐÌNH - Trang 839

Âm thanh này truyền xuống từ đám mây, truyền cực xa. Trong trời đất

tĩnh lặng, như có một cơn gió tuyết tràn qua.

Một đoạn này nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ

để cho Trần Cảnh chạy khỏi phạm vi trói buộc của núi Côn Lôn. Mà cùng
lúc ấy, từ đám mây truyền ra tiếng của Ly Trần kia, một vệt ánh kiếm phảng
phất dẫn gió khiến biển linh khí cuộn lên, kiếm thế biến ảo, kiếm cương
chói lòa, kiếm quyết dẫn dắt linh khí của núi Côn Lôn.

Một kiếm đâm đến, giống như gió tuyết khắp bầu trời châu Lô cũng theo

kiếm mà tới.

Đạo nhân mặc đạo bào màu vàng cam cũng không biến mất như lúc đối

phó với Trần Cảnh, mà chỉ một ngón tay ra. Trong nháy mắt, y tựa như biến
thành trung tâm của Côn Lôn, toàn bộ linh khí nơi này đều tập trung tới
trên thân y, tập trung tới trên ngón tay kia.

Ánh kiếm chói lọi, đâm thẳng xuống.

Một ngón tay điểm ra, ngón tay như ngọc.

Trong nháy mắt, kiếm và ngón tay giao nhau, tạo thành một vòng sáng

tròn chói lọi. Kiếm lóe lên rồi quay về, đúng lúc Trần Cảnh bay trở lại lên
trên bầu trời thì kiếm cũng trở lại trong tay Ly Trần. Nàng dùng tay nắm
thân kiếm, đôi mắt phượng vẫn nguyên vẻ cao ngạo, nhìn truyền nhân Côn
Lôn đứng trên đạo quán. Truyền nhân Côn Lôn cũng nhìn nàng. Trên ngón
tay như ngọc kia còn lưu một vết kiếm mờ mờ.

Chỉ nghe y thản nhiên nói:

- Kiếm tiên La Phù, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ly Trần cũng không trả lời, cởi hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa đầu

uống một ngụm lớn, rồi xoay người giẫm chân mà bước trong hư không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.