HOÀNG ĐÌNH - Trang 87

Nếu như nói ngự kiếm là lấy thần niệm nối với kiếm để điều khiển, như

vậy mỗi lần tĩnh tâm trước lúc ngự kiếm chính là quá trình nối thần niệm
kiếm. Còn bây giờ thần niệm của hắn đã có thể luôn luốn kết nối không đứt
đoạn với kiếm.

Tốc độ hắn đột nhiên tăng vọt, còn Lý Mộ Tiên kia thì dường như đột

nhiên biến mất. Trần Cảnh vẫn không ngừng băng qua núi, cuối cùng đi tới
mép biên giới dãy núi, phía trước là một con sông lớn chắn ngang thế núi
đang cuồn cuộn chảy mạnh.

Lúc này y phục Trần Cảnh đã bị gai cây trong núi cào rách bươm, chỉ có

thể miễn cưỡng che được thân thể. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, Thiên
La môn sớm đã bị núi đồi xanh ngắt bất tận che phủ.

- Ha ha, cuối cùng ngươi đi ra rồi.

Từ trên trời đột nhiên vẳng xuống một giọng nói trầm mạnh.

Trần Cảnh giật mình ngẩng phắt đầu lên, trước lúc đối phương lên tiếng

hắn không hề phát hiện trên đầu mình có người.

Trên không trung là một thanh niên mặc áo bào đen tung bay đang đạp

không bước tới, Trần Cảnh cũng không bỏ chạy mà nhìn kỹ hình dáng
người thanh niên kia, chỉ thấy đôi mày rậm, trán rộng, mái tóc buộc khăn
trắng, đi ủng đen có viền vàng.

Chỉ chớp mắt, y đã đi tới không trung phía trên đỉnh núi chỗ Trần Cảnh,

không đợi Trần Cảnh nói gì, gã đã lên tiếng:

- Ta đã chờ trên này hơn một tháng, cuối cùng cũng đến lúc ngươi đi ra

rồi.

Dứt lời y lại ngắm thanh trường kiếm không vỏ trong tay Trần Cảnh, nói

tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.