HOÀNG ĐÌNH - Trang 894

mấy chuyện đó làm gì. Nhìn cô bé năm đó luôn khiến mình có cảm giác rất
đặc biệt bước vào con đường tu hành, trong lòng hắn không khỏi sinh ra
một cảm giác trời đất thay đổi không ngừng.

Nhan Lạc Nương cười cười đáp:

- Trời vừa sáng thì ta sẽ rời khỏi nơi này, cũng không biết có còn trở về

đây được nữa hay không.

- Du lịch thiên hạ, mài luyện đạo tâm, là sư phụ cô an bài hả?

- Đúng vậy ạ, là sư phụ an bài.

Trần Cảnh không hỏi sư phụ nàng là ai, cũng như không hỏi tên môn

phái nàng là gì. Xét theo khí tức trên người nàng, chỉ trong thời gian mười
mấy năm ngắn ngủi mà gần như linh khí tràn đầy, đạt tới trạng thái luyện
khí viên mãn, thì có thể thấy tất nhiên sư phụ nàng không tầm thường rồi.

- Ta là Hà Bá nơi này, chỉ cần là sinh linh uống nước sông Kinh Hà, thì

ta đều che chở.

Ý tứ của Trần Cảnh là nói cho Nhan Lạc Nương biết, toàn bộ thôn Hà

Tiền đều được hắn che chở, cứ yên tâm rời đi. Nhan Lạc Nương còn chưa
trả lời thì bên ngoài miếu lại vang lên tiếng cười mỉa. Rồi có tiếng người
nói vọng vào:

- Khẩu khí thật lớn, một Hà Bá nho nhỏ thì dựa vào cái gì để che chở?

Trần Cảnh nhìn thoáng qua bên ngoài miếu, cũng không nói gì mà chỉ

cười cười nhìn Nhan Lạc Nương. Nhan Lạc Nương không hiểu rõ, đang
muốn cất lời hỏi lại thì Trần Cảnh đã biến mất.

Nhan Lạc Nương thở dài, ngẩng đầu nhìn tượng thần, qua một lát bèn

xoay người đi ra khỏi miếu Hà bá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.