HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1500

Được rồi, cũng đã ăn một miếng, nếu như mà bỏ bát đũa xuống thì lại có

cảm giác không đành lòng.

Lặng yên, lặng yên lại gắp một miếng đồ ăn. Trong lòng Tiêu Kỳ thở dài,

chỉ cần ở cùng chỗ với hai mẹ con này thì mình chỉ cần lơ đãng là bị chệch
đường ngay. Rõ ràng là đến hỏi, kết quả cầm lấy bát đũa ăn cơm theo. Tình
thế chuyển biến quá nhanh, có cảm giác không thể chấp nhận nổi.

Kỳ thật trong lòng Tự Cẩm cũng rất căng thẳng, cố làm ra vẻ như

thường, thật ra là lo lắng gần chết. Nhìn Tiêu Kỳ bưng chén cháo, gắp đồ
ăn, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống một nửa. Cũng đã bưng chén ăn, ít
nhất là không tệ như mình nghĩ?

Trấn định, bình tĩnh!

Mình tuyệt đối không thể tỏ ra chột dạ vào lúc này, chẳng phải là khẳng

định chuyện thanh mai trúc mã kia sao. Bởi vì công tức là thủ, đúng vậy,
bình tĩnh.

Một bữa cơm kết thúc rất nhanh trong tiếng cười của Dục Thánh. Có lẽ

là do đã rất nhiều ngày không gặp phụ hoàng, Dục Thánh không chịu đi
theo bà vú, ôm cổ phụ hoàng làm nũng, không chỉ muốn ôm, còn muốn
cõng, còn muốn đi ra sân dạo một vòng.

Buổi tối ánh trăng trên trời sáng rỡ, Tiêu Kỳ không có cách nào đành bế

con trai đi một vòng quanh sân. Sắp tới trung thu, trăng sắp rằm viên mãn
trôi giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Tự Cẩm đứng dựa khung
cửa, ngắm hai cha con trong sân, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Con trai đặc biệt quấn phụ hoàng, Tiêu Kỳ cũng kiên nhẫn ở cùng bé,

trong lòng cũng biết bởi vì chuyện gần đây, hắn và Tự Cẩm giận dỗi, tiểu tử
không thể thấy hắn mỗi ngày như trước kia, nhìn thấy hắn thì như sợ hắn
chạy mất vậy, cố gắng gần gũi với hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.