HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1707

Cũng ví dụ như nàng thích nhất là mỗi tối đổi vị trí các món đồ chơi, thư

tịch của con. Ngày hôm sau Dục Thánh tới tất nhiên sẽ phát hiện, liền bắt
đầu thở hổn hển xếp lại một lần nữa, chỉ riêng chuyện đó bé cũng có thể
chơi tới trưa.

Bé còn chưa biết chữ, nhưng thần kỳ là bé có thể nhớ kỹ quyển sách kia

được đặt ở chỗ nào. Tự Cẩm vẫn nghĩ mình cũng thông minh. Nhưng nàng
thật sự không nhớ được mỗi ngày đã để vật ở đâu, ngủ một giấc thì tất cả
đều ném cho Chu công hết.

Chỉ thất thần một chút, Dục Thánh đã từ trên giường leo xuống đất, lắc

la lắc lư đi lại trong phòng, vòng tới vòng lui. Đang đi mà bị ngã bệt mông
xuống đất thì cũng sẽ tự mình đứng lên. Trước đây lúc té ngã cũng khóc
nhưng từ trước đến nay Tự Cẩm không cho người đi đỡ bé. Nàng sẽ ngồi
xổm ở chỗ không xa con, giơ tay với bé, để bé tự mình đứng lên đi tới chỗ
nàng, sau đó nàng mới bế con.

Bây giờ bé đã quen bị ngã thì tự mình đứng lên, cho nên sau khi té mông

xuống thì Dục Thánh cũng sẽ tự mình thành thạo đứng lên một lần nữa.

Dù sao cũng sẽ không có người tới đỡ bé.

Chờ bé đi một vòng quanh phòng, khi trở lại giường muốn leo lên lại leo

không được. lúc đi xuống thì rất tiện, chỉ trượt là xuống. Nhưng muốn leo
lại lên một lần nữa thì không làm được. Tự Cẩm cười dí tay lên trán con,
"Không phải con rất thông minh sao, tự mình biết vụng trộm trượt xuống,
giờ tự mình leo lên đi?"

Dục Thánh chớp mắt nhìn mẫu phi, nhe nụ cười không răng thuần khiết.

Đều nói con mình lúc nào cũng đẹp, thật sự không sai chút nào. Tự Cẩm

không chịu nổi nụ cười của con trai, đang định giơ tay bế con lên thì đột
nhiên ngang trời xuất hiện một đôi tay, bế Dục Thánh giơ lên cao, làm cho
bé cười ha ha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.