HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1869

"Nhìn Hoàng thượng kìa, thiếp có cái gì không yên tâm chứ." Tự Cẩm

lập tức nói, còn thiếu không giơ tay đặt lên ngực mà thề. "Có một số việc
bỏ qua chính là bỏ qua, cho dù có làm lại cũng chưa chắc có kết quả viên
mãn. Phật gia thường nói duyên phận, có duyên vô phận, có phận vô duyên,
đều là gặp thoáng qua. Có duyên phận mới có phần, mới có thể trăm sông
đổ về một biển, chúng ta mới là người có duyên phận lại có phần."

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chằm chằm, "Hôm nay ở trên triều đình, xem Tần

Tự Xuyên khẩu chiến quần thần, ta nhịn không được liền nghĩ..." Liền
nghĩ, nếu nàng gả cho hắn ta sẽ như thế nào? Nhưng lời này đến miệng lại
không thể nói ra. Nói ra dễ dàng, muốn thu hồi lại thì sẽ khó khăn.

Mặc dù Tiêu Kỳ còn chưa nói hết nhưng Tự Cẩm cũng mơ hồ đoán

được, bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Có lúc thiếp cũng suy nghĩ như vậy,
nếu như lúc trước khi bị bệnh nặng, thiếp không tỉnh lại ở Y Lan Hiên thì
sẽ như thế nào? Cho dù tỉnh lại nhưng không gặp Hoàng thượng thì sao?
Nhưng mọi phỏng đoán đều chỉ là phỏng đoán, ông trời cho thiếp gặp được
người, đây chính là kết quả cuối cùng."

Tiêu Kỳ ngẩn ra, thật lâu không thể nói gì.

Tự Cẩm mỉm cười nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, "Rất

nhiều khi con người thường tự làm rối mình. Giả thiết một chuyện không
xảy ra thì có ý tứ gì đâu? Cũng giống như Hoàng thượng và thiếp vậy, nếu
thiếp cứ luôn nghĩ có khi nào Hoàng thượng chán ghét thiếp, thích các tiểu
mỹ nhân mới tiến cung hay không thì thiếp cũng không thể sống nổi qua
ngày được. Mỗi ngày làm mình buồn bực đến chết thì quá ngốc rồi."

"Ừ." Tiêu Kỳ cười, "Là ta lo sợ không đâu, lại không bằng nàng hiểu

thấu.”

Tự Cẩm hiểu được, đây là trong lòng Tiêu Kỳ còn vướng mắc, dù sao...

Tần Tự Xuyên biểu hiện ở trên triều đình thật sự là...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.