Tiêu Kỳ biết rõ Tự Cẩm cố ý chuyển đề tài khi nãy, cũng không tiện ép
bức bách nàng, liền đồng ý: "Cũng được, cũng không biết Ngôn Thanh
nàng có thần giao cách cảm với ta không."
Tự Cẩm mặt ửng hồng lên, liếc mắt một cái, trên mặt đầy vẻ xấu hổ cúi
đầu viết chữ.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng cười, cũng cúi đầu nhúng trà, tay trái che, tay phải
viết. Viết xong hai người nhìn đối phương, đồng thời dời bàn tay đi, nhìn
sang chữ người kia viết.
Tiêu Kỳ viết, thương ngân.
Tự Cẩm viết, lấy thương đổi ngân.
Hai người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, khi nãy Tiêu Kỳ nói chẳng qua là
nói giỡn mà thôi, ai ngờ đâu hai người lại thật sự đều nghĩ đến một điểm.
Tự Cẩm cũng cảm thấy giật mình. Nàng có thể nghĩ đến biện pháp này là
vì trong đầu nàng có rất nhiều kinh nghiệm của tiền bối, cộng với kiến thức
mấy ngàn năm lịch sử đúc kết có thể phối hợp tham khảo. Nhưng Tiêu Kỳ
lại là người cổ nhân điển hình, hắn có thể nghĩ tới đây đích thực là trí tuệ
của chính hắn.
"Quả nhiên người hiểu ta không ai bằng nàng." Tiêu Kỳ nói lời này quả
là có vài cảm xúc phức tạp tràn đầy trái tim. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ,
chưa bao giờ từng có một nữ nhân có tâm tư giống hắn như thế. Sách nói
đó là thần giao cách cảm, nhưng dù sao cũng là giữa những người đã chung
đụng nhiều năm mới có thể có ăn ý. Hắn và Tự Cẩm mặc dù quen biết đã
hơn một năm, nhưng hai người cũng chưa được coi là đã hiểu rất rõ về đối
phương.
Như vậy nên đột nhiên xuất hiện loại thần giao cách cảm này, xác thực
khiến Tiêu Kỳ cảm thấy kinh ngạc.