Ngồi trong phòng, nghe tiếng mưa rơi tầm tã, tâm trạng Tự Cẩm vốn đã
không vui vẻ lại càng thêm u uất.
"Ta đi nghỉ ngơi một lát, khi nào tới bữa lại gọi ta dậy." Nói xong liền
đứng dậy mang giày đi vào trong phòng.
"Vâng." Vân Thường vâng lời vội vàng đi vào theo. Hầu hạ chủ tử nằm
xuống, thả màn xong xuôi mới rón rén lui ra ngoài.
Chủ tử rất ít khi có tâm trạng không vui như vậy, nhưng chủ tử không
nói làm nô tài cũng không dám hỏi nhiều. Một trận mưa rất lớn, từ đầu năm
tới giờ là lần đầu tiên gặp. Đẩy cửa điện ra ngoài, bên ngoài mấy người
Diện Mi đang vỗ nước mưa trên người, khắp nơi đều là những mảng nước
đọng lớn.
Thấy Vân Thường đi ra, Diện Mi vội vàng chạy tới, "Vân Thường tỷ tỷ,
chủ tử sao rồi?"
Vân Thường lắc lắc đầu, "Chủ tử đang ngủ , các ngươi nói nhỏ một
chút."
Kim Chức Ngọc Tú vội vàng gật đầu, nhấc váy đi lấy khăn lau nước
mưa. Diện Mi đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong phòng rồi
mới khẽ hỏi: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đang yên lành sao chủ tử
lại không vui chứ? Bên Trương công công cũng không đoán được chuyện
gì, trong lòng chắc cũng đang lo lắng."
Vân Thường nói với Diện Mi: "Cứ hầu hạ chủ tử cẩn thận là được, chủ
tử không nói có lý do của chủ tử, làm sao cho mấy nô tài chúng ta phỏng
đoán lung tung, càng ngày càng không có quy củ. Hôm nào ta phải tìm một
cô cô lợi hại đến, các ngươi liền biết lễ độ."
Diện Mi vội vàng vừa cười vừa nói: "Không phải là thuận miệng hỏi một
câu sao, tỷ tỷ tốt đừng có mắng muội, muội biết tỷ tỷ đều vì tốt cho bọn