HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 13

(* Điển tích: Một số người ở phải qua một cơn bệnh nặng sau, đột

nhiên có thể có khả năng hát tụng mấy triệu chữ thơ Tây Tạng.)

Tôi hỏi Thiếu Gia: “Như vậy chờ đánh chờ đánh? Có nghĩa là gì? Anh

có biết hay không?”

Thiếu gia lắc đầu: “Tôi cũng không phải là nam ba tử, làm sao có thể

biết… Gì thế, lão đầu tử này, chẳng lẽ là…”

Tôi gật đầu, mang chuyện vừa rồi ở nhà nghỉ Nam Cung kể cho anh ta

một lượt, Thiếu Gia vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên: “Tôi nói này, lão Hứa,
vận khí của anh không tệ chút nào đâu, sự nghiệp đồng xanh của anh có thể
trông cậy vào chỗ này rồi”

Tôi vừa nghe liền ngạc nhiên: “Sao lại nói như vậy?”

“Nam ba tử vào thành, trên người chắc chắn có đồ tốt, không phải ai

nam ba tử cũng đến tìm, họ chỉ tìm những người biết quy củ làm ăn, vừa
thấy anh hắn lại theo đến cửa Nam Cung, đoán chừng là có đồ phải ra tay.”
Thiếu Gia nheo mắt một chút, thấy lão đầu kia đang ôm chặt cái túi liền
nói: “Anh nhìn cái túi nhỏ kia đi, tràn đầy tinh khí, không sai, mối hàng
ngon tới rồi đó”

Tôi nửa tin nửa ngờ, làm gì có chuyện tốt như vậy, làm nghề này chưa

có chuyện lừa gạt nào là tôi chưa từng thấy qua, lần trước tôi gặp một gã
nông dân họ Ba ở Hà Nam, làm ra vẻ hiểu rộng biết nhiều, hắn cào từ trong
bùn ra được một cái chén liền muốn bán hai mươi đồng tiền. Tôi cầm cái
chén nhìn qua một cái rồi nhìn qua trên đầu hắn một chút, con mẹ nó còn
học trải chuốt như giới thượng lưu, sau đó lục soát trên người hắn một chút,
trên người kẻ toàn mùi bùn đất như hắn lại có cuống vé Nhà khiêu vũ
Thượng Hải Đại Thế Giới.

Giới lừa gạt đồ cổ ai cũng tỏ ra thật thà biết điều, bởi vì người làm đồ

cổ phần lớn đều có lòng tham, luôn hi vọng có thể nhặt được bảo bối mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.