HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 16

vẻ mặt của dân buôn đồ cổ chuyên nghiệp, cười nói: “Ông bạn không biết
tôi, có điều tôi lại biết ông bạn.”

Lão đầu tử càng lúc càng mơ hồ, hỏi: “Ông biết tôi, không lý nào tôi

lại không thể nhận ra ông?”

Tôi làm bộ lén nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng, chỉ chỉ cái túi trong

tay gã, nhẹ giọng nói một câu: “Ông có tin tôi không chỉ biết ông là ai, mà
còn biết cả đồ trong túi xách kia của ông nữa kìa”.

Sắc mặt lão đầu từ lập tức biến đổi, vừa che cái túi vừa đứng dậy, tôi

nhìn qua thấy lão đầu tử dường nhưng đang muốn nhấc chân bỏ chạy, lòng
tự nhủ, sao phải căng thẳng vậy chứ? Vội đứng lên cản đường gã, nói:
“Được rồi được rồi, tôi có thể cướp đồ của ông được sao?”

Vẻ mặt lão đầu tử đầy nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Tôi ra hiệu cho gã ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi bên ngoài

Nam Cung, không phải ông bạn hỏi tôi chờ đánh chờ đánh sao? Còn nhớ
không?”

Lão đầu tử hoang mang nhìn tôi, vẻ mặt như đang cố nhớ lại, có điều

nhớ không được, lắc đầu nói: “Không nhớ. Nói thẳng ra đi, rốt cuộc muốn
làm gì? Nhìn dáng vẻ cợt nhả của ông chắc không phải giống tử tế gì, nếu
không nói ta đi liền”

Trong lòng tôi chửi thầm một tiếng, vỗ vỗ gã, nhẹ giọng nói: “Ông

xem, trí nhớ của của ông có phải tệ quá rồi không, tôi không phải là thương
nhân thu mua đồ cổ ở Nam Cung sao, ông không nhớ thật hay giả vờ không
nhớ?”

Lão đầu tử vừa nghe, liền bình tĩnh trở lại, liếc mắt quan sát một chút

hỏi: “Ông thật là người thu mua đồ cổ sao? Vậy ra ông thần thông quảng
đại quá rồi, sao biết tôi có đồ muốn bán?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.