HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 17

Tôi ho khan một tiếng, chỉ chỉ túi xách của gã nói: “Tối ngày ông bạn

ôm khư khư cái túi, lại cứ đi loanh quanh ở cửa Nam Cung, ai mà không
biết ông là lão Nam ba tử vào thành kiếm mối đưa hàng, cái này thì không
cần phải dạy”. Mấy lời này là tôi tiện miệng chém gió, chứ nhìn được ra
trên người gã mang hàng thật không dễ như thế.

Lão đầu tử hơi sửng sốt: “Cái gì thế? Nam ba tử là cái gì?”

Tôi nghe cũng ngạc nhiên nói: “Không phải chính miệng ông nói với

tôi chờ đánh, không đợi đánh đó sao?”

“ À, phải nhưng mà tôi không hiểu, lời này là bạn tôi dạy. Hắn nói

muốn bán đồ cổ cứ hét to như thế.” Lão đầu tử nói.

Tôi vừa nghe biết chính lão cũng không biết mình nói cái gì nữa, bật

cười nói: “Này lão, bây giờ không giống với hồi xưa nữa, cái lời quỷ mà
bằng hữu lão dạy dỗ đó giờ không ai xài nữa, nên lão mới không bán được
hàng, ngồi xuống chúng ta nói chuyện chút, đừng để người ta dòm ngó”

Vừa nói vừa chỉ chỉ mấy người khách xung quanh đang hiếu kỳ nhìn

sang chúng tôi, thắc mắc không hiểu tôi đang trêu chọc gì một lão già.

Lão già kia thấy những người khác đều đang nhìn, dường như cũng

hiểu, ngồi lại chỗ ngồi, nhỏ giọng nói: “Thảo nào rao sáu bảy ngày nay mà
không ai để ý, ông chủ, vậy ông mời tôi uống rượu là muốn thu mua đồ của
tôi phải không?”

Tôi không biết trong túi xách của lão ta rốt cuộc là thứ gì, qua thái độ

của lão cũng có thể ước đoán có thể là thứ đồ cổ vô cùng có giá trị, có điều
tôi đã từng bị mắc lừa nhiều, biết rằng những người càng tỏ ra như vậy
càng có thể là một tên lừa gạt, không dám coi thường gã, nói: “Đúng, chỉ
cần ông muốn bán, có điều trước tiên tôi phải xem qua đồ một chút”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.