HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 49

Mấy người nghe nói chúng tôi là thương nhân đồ cổ cũng rất tò mò,

Thiếu Gia rất biết làm màu, chém gió khiến cho cả đám há hốc mồm
miệng, sau lại rủ bọn họ đi cùng xem quy trình chúng tôi thu mua đồ cổ.
Ban đầu tôi không đồng ý, song nghĩ lại đi cùng những người này có khi lại
dễ dàng hoạt động hơn, hơn nữa trong số đó có một nữ sinh viên tên Vương
Nhược vô cùng xinh đẹp, nháy mắt với tôi một cái, quả thực là rất khó từ
chối mà.

Ngoài đám đó ra thì cơ bản đều là học sinh tiểu học, đi học trên huyện

một tháng mới về nhà một lần, thời gian còn lại đều ở nội trú, điều này thì
giống với với tôi hồi còn đi học, cho nên nhìn bọn nhỏ trong lòng tôi cũng
trào lên cảm giác hoài niệm.

Sau khi xe bánh mỳ (một loại xe khách nhỏ của Trung Quốc) lắc lư

trên đường núi được sáu giờ, cuối cùng chúng tôi cũng vào đến phạm vi
trấn Đông Hoa (trấn là cấp đơn vị hành chính địa phương nhỏ nhất ở Trung
Quốc, dưới trấn có thôn), dọc đường đi trên các sườn núi chúng tôi có thể
lấy thấp thoáng mấy căn nhà lụp xụp, tôi biết ở những vùng núi xa xôi thế
này, có khi chỉ cần vài hộ dân cũng hình thành một thôn.

Qua mấy biển hiệu cửa hàng xơ xác, phía sau xuất hiện rất nhiều nhà

treo trân (là loại nhà lầu làm trên các cột gỗ chống vào sườn núi gần giống
với nhà sàn của Việt Nam), bên cạnh đó phía xa xa là một góc Hoàng Hà.
Mấy sinh viên đại học dường như chưa từng thấy loại phong cảnh này, ra
sức chụp hình khiến cho những học sinh tiểu học kia cũng vô cùng tò mò.

Tôi nhủ thầm trong lòng, tình hình này quả thực rất tốt, chứng tỏ chỗ

có điện thoại ở đây cơ bản không nhiều, chẳng mấy sẽ hỏi thăm ra được.

Thời gian đó ở vùng núi, điện thoại vốn là thứ đồ xa xỉ, căn bản ngoài

bưu điện ra chỉ có ở cơ quan nhà nước, nhà trọ hay nhà máy lớn mới có.
Tôi nghĩ nam ba tử kia cũng không có khả năng có bà con làm ở cơ quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.