HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 50

nhà nước, nơi này vốn không có nhà xưởng lớn, số điện thoại kia chắc chắn
chỉ có thể là số của nhà trọ hoặc bưu điện.

Xe đến cổng trấn thì không đi vào nữa vì nếu vào tiếp sẽ không có chỗ

để quay đầu, chúng tôi chuyển hành lý xuống xe, hai thương nhân buôn
thảo dược kia thấy chúng tôi còn chưa thuộc đường liền bảo chúng tôi đi
theo họ, dù sao bọn cũng cần tìm chỗ nghỉ. Tôi vội nói cám ơn rồi theo bọn
họ vào trấn. Thiếu Gia còn ra vẻ nêu gương người tốt việc tốt giúp giáo sư
già kia mang đồ.

Đại đa số người dân ở trấn này đều sống nhờ vào bùn cát Hoàng Hà,

so với thời kỳ trước giải phóng dường như không có gì khác biệt, bình
thường ở trấn rất yên tĩnh, bình lặng, ít có người lạ đến thăm, việc chúng
tôi đồng loạt đổ bộ khiến cho người dân nơi này đều cảm thấy kinh ngạc,
rất nhiều người đứng ở trên đường nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái,
thậm chí còn có đám trẻ nít lẽo đẽo đi theo sau chúng tôi, giống như đám
người chúng tôi ở Bắc Kinh bám theo người Tây vậy.

Trong trấn không có quán rượu cũng không có khách sạn, đi một đoạn

thì thấy một nhà khách chính quyền, chỗ này cũng bằng với nhà khách tôi ở
tại Nam Cung bên cạnh đại tửu điếm Hi Nhĩ Đốn.

Thương nhân buôn thảo dược nói, nhà này trước kia vốn là của một

địa chủ họ Mộc ở địa phương xây dựng theo lối tiểu Đồng Tử Lâu (dạng
nhà ngang nhỏ), là nơi duy nhất ở đây sử dụng vật liệu bằng gạch để xây
dựng. Thời kỳ đại cách mạng văn hóa vô sản địa chủ bị sát hại, chỗ này
cũng bỏ không.

Đồng Tử Lâu cho người dân trong trấn sử dụng làm kho chứa đồ lặt

vặt, ba năm trước có người ở vùng khác về bỏ tiền ra mua lại, xin cấp phép
chuyển đổi thành nhà khách, mặc dù xập sệ nhưng nhưng làm ăn cũng tạm
được, vì toàn trấn chỉ có một nhà, anh không ngủ ở đây thì chỉ còn cách
ngủ ngoài đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.