HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 56

chỗ? Nhưng nhìn dáng vẻ của Vương Toàn Thắng thì cũng không giống
như vậy.

Tôi ngẫm nghĩ, suy đoán một người có phải là kẻ lừa đảo hay không

quan trọng nhất là phải xem phương thức làm việc của hắn. Nếu như
Vương Toàn Thắng là một tay lão luyện thì chắc chắn hắn sẽ không mang
hai loại đồ có triều đại khác xa nhau tới, lại phải mất công giải thích, rồi
cũng không cần thiết phải đưa mảnh đồng thau này cho tôi. Tôi tin rằng gã
nói thật, như vậy vật ở dưới Hoàng Hà rốt cuộc là cái gì, có phải cổ mộ hay
không, tôi nghĩ nát óc cũng không ra.

Tôi nghĩ tới vị giáo sư già kia, giáo sư già họ lý, nghe nói cũng có thời

gian từng làm khảo cổ, liền nghĩ, có cơ hội có thể để cho lão xem qua một
chút, xem miếng đồng thau này có bí ẩn gì, có điều không biết lão có tình
nguyện cho tôi ý kiến hay không, bởi vì hình như lão không coi trọng dân
làm ăn chúng tôi cho lắm.

Thiếu Gia nhìn thấy dáng vẻ ngây người của tôi, nghĩ rằng tôi đã mê

đồ cổ đến phát điền rồi, liền chế giễu tôi: “Xem kìa, xem kìa, có cần nôn
nóng đi kiếm ăn luôn không”.

“Đi!” Tôi nói: “Cái này gọi là mài đao không đốn củi cũng phí công,

quyền không rời thủ, khúc không rời môi, biết không? (quyền là nắm tay,
thủ là cánh tay, khúc ý chỉ là bài hát, khúc nhạc) Chúng ta đi thu mua đồ
phế thải cũng phải tranh thủ nghiên cứu nghiệp vụ, nếu không nhãn lực sẽ
ngày một đi xuống. Anh nhìn đồ thật nhiều mắt anh sẽ không thể phân biệt
được đồ giả nữa.”

Thiếu Gia nói tôi đừng xem nữa, chuyện phát triển đến mức này, tôi có

tính toán gì hay không.

Tôi biết hắn sợ tôi không tìm được nhà Vương Toàn Thắng, định bỏ

về liền nói lần này chúng ta đi xuống đây cũng tốn không ít thời gian, bỏ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.