HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 57

tay không tôi đương nhiên là không cam lòng, tôi khẳng định với hắn là
muốn chúng tôi xuống nhà đi loanh quanh một chút, xem qua một chút có
khi lại thu được không ít đồ có giá trị.

Thiếu Gia gật đầu hiểu ra, chúng tôi lại trò chuyện một hồi, tôi dạy

hắn một ít kiến thức cơ bản về thu mua đồ cổ.

Tôi nghĩ sau chuyến đi này tôi vẫn phải đi lánh nạn, chắc không dưới

hai, ba năm không thể gặp Thiếu Gia, nếu như hắn thật sự muốn mở tiệm
buôn bán đồ cổ, một chút tài nghệ cũng không có thì làm sao sống, nên liền
mang toàn bộ những hiểu biết trước nay của tôi nói cho hắn một lượt.

Thật ra kinh nghiệm thu mua đồ ở địa phương của tôi cũng không

nhiều lắm, tính luôn cả lần đầu tiên xuất đạo mấy năm trước đi cùng với
cha vợ, tới lần này cũng mới là lần thứ ba, chỉ có điều là Thiếu Gia không
biết điều đó mà thôi.

Thu đồ cổ thực ra cũng chính là thu mua đồ phế thải vậy, anh không

thể mua khi nó là đồ cổ, phải biến hóa nó ra thành đồ nát, nói về kỹ xảo,
thật ra cũng chỉ có một hai cách mà thôi, hiện giờ đều đã bị lộ diện. Nói
cách khác chính là người thu mua đồ cổ còn có một thói quen, thói quen
“dựng” trước khi mua đồ. Tức là đầu tiên khi nhắm muốn mua một thứ
đáng giá, ta cần ôn nghèo kể khổ nói mình không có nhiều tiền rồi tìm cách
dẫn dắt câu chuyện đến nhu cầu của bản thân với thứ đồ nào đó cần dựng,
chủ nhà sẽ nói thật xin lỗi, tôi sẽ… tìm cho anh một cái đồ trong nhà không
dùng mà anh cần.

Cách dựng đồ cơ bản có thể là dựng một cái bát vỡ cho chó ăn, hoặc

một cái hộp gỗ cũ, hay một cái vại để làm dưa cải. Thật ra thì thứ chúng ta
muốn chính là vật này, nhưng thẳng thắn đặt vấn đề giao dịch chủ đồ chắc
chắn sẽ hoài nghi rồi phá giá đồ, có người chịu bỏ nhiều tiền như vậy để
mua thì chắc chắn là đồ quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.