HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 6

mắt, nhìn thấy những người mê đồ cổ sà vào đống hàng giả chọn tới chọn
lui, trả giá, tôi liền thấy “tâm phiền ý loạn”.

Trong giới này nghề của tôi được gọi là “Luận đồ cổ”, luận đồ cổ chủ

yếu hoạt động ở Thượng Hải, mỗi năm đều có hai tháng ở Sơn Tây, có lúc
phải xuôi về vùng nông thôn, có lúc lại lang thang ở chợ đồ cổ trong thành
phố, dựa vào mấy phần nhãn lực mà kiếm sống.

Sơn Tây là đất văn hóa hội tụ của Trung Quốc, người Trung Quốc có

câu “văn vật dưới đất xem Thiểm Tây, văn vật trên đất phải xem Sơn Tây”.
Năm đó Sơn Tây bùng phát dịch vụ ngân hàng tư nhân, người giàu có khắp
nơi đổ về, nhiều cổ vật khắp cả nước tụ vào đây, Sơn Tây trở thành trung
tâm mua bán đồ cổ.

Trải qua mười năm loạn lạc (Lưu Hà: 10 năm của chế độ quân phiệt

hỗn chiến), đồ cổ phần lớn lưu lạc dân gian, cho nên người các nơi đến Sơn
Tây đào bảo vật rất nhiều.

Cái gọi là luận đồ cổ thực tế chính là trung gian buôn bán đồ cổ, kiếm

chút chênh lệch giá, trên lý thuyết mà nói, bản thân đồ cổ không có giá trị
sử dụng thực tế, giá trị của nó thể hiện dựa trên sở thích của người mua,
chính vì vậy nên nghề này mới có đất sống. Giá đồ cổ ở Sơn Tây và
Thượng Hải có thể chênh lệch tới mười lần.

Lần này tôi từ Thượng Hải tới đây mục đích là kiếm một ít đồ đồng

xanh, những năm gần đây phong trào chơi đồ đồng xanh phát triển rất
mạnh, nhiều khi còn lấn lướt cả đồ sứ truyền thống. Có điều qua lại mấy
chuyến cơ bản vẫn không kiếm được món nào hàng thật, thậm chí hàng giả
vừa mắt cũng không có, sau đó đến hỏi mấy chủ sạp hàng quen ở đó, trò
chuyện một hồi mới biết chuyện gì xảy ra. Thì ra mấy năm gần đây nhiều
nơi nghiêm trị trộm mộ, một tháng nay những thứ tốt đến con chuột cũng
không mang ra nổi, nguồn hàng không có, ở đây chỉ trông chờ vào thu mua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.