HOÀNG HẬU ĐỘC NHẤT - Trang 106

"Không cần, bỏ bớt đi là được." Nàng sờ mũi, chậm rãi đứng lên, cười

ngượng: "Có điều, không biết vi sư có được biết tên của đệ tử không."

"Học trò Vân Mặc Ý yết kiến tiên sinh, mong sau này được người chỉ

điểm nhiều hơn." Hắn mang theo chút ý cười, hơi cúi đầu hành lễ.

Sau khi Y Kiều nghe được tên của hắn, không khỏi hơi sửng sốt:

"Huynh họ Vân?" Không thể không nói, giờ nàng khá nhạy cảm với cái họ
này.

"Đúng thế. Có gì không ổn sao?"

"Không có không có." Nàng cười ha ha, sau đó lại có chút chân thành,

nói: "Ta họ Trương, tên Y Kiều. Một tiếng 'vi sư' khi nãy chỉ là để đùa
huynh thôi. Sau này huynh cũng đừng quan tâm đến thứ bậc, gọi Y Kiều là
được. Ta cũng không thích cảnh cả ngày ngồi lải nhải những thứ lễ nghi đó
với người khác. Ngày sau huynh vừa là đệ tử của ta, vừa là bằng hữu của
ta. Giữa bằng hữu với nhau không cần nghi thức xã giao hay giáo điều, tùy
ý một chút cũng tốt, đây là nguyên tắc hành xử của ta. Sau này chúng ta
cùng dạy cùng học, cùng nhau tiến bộ."

Tuy nàng không biết mình có thể dạy hắn bao lâu, nhưng nếu đã đồng

ý, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực với công việc này. Cùng lúc, nàng cũng hi
vọng mình có thể có được một người bạn tương giao thật lòng, cùng nhau
luận bàn tài nghệ, cứ như thế mà có một khoảng thời gian vui vẻ, cũng là
chuyện tốt.

Vân Mặc Ý thấy Y Kiều đang có ý muốn về, cũng không níu kéo nàng

thêm.

Có điều, sau khi hắn cẩn thận hỏi nơi ở của Y Kiều, phát hiện nơi đó

cách chỗ ở của mình rất xa, lại cố ý sắp xếp xe ngựa chuyên đưa đón nàng.
Thật ra điều này cũng giúp nàng giải quyết chút phiền phức, vì vậy sau khi
Y Kiều nói tiếng cảm ơn cũng không chối từ, vui vẻ đón nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.