HOÀNG HẬU ĐỘC NHẤT - Trang 116

thật sự không thể hiểu được vì sao giữa huynh đệ với nhau lại có sự chênh
lệch lớn đến thế.

Nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại bắt đầu nhắc đến chuyện khác:

"Đường nhi đã chịu khổ rồi, nước trà đã lạnh, sao không gọi ai đổi tách
nóng."

"Là nhi thần lệnh cho cung nhân lui ra ngoài, phụ hoàng đừng trách

tội." Thiếu niên liền vội vàng cúi người tạ tội, giọng nói rõ ràng dễ nghe, vô
cùng nghiêm túc, trong vẻ rụt rè còn mang theo chút kinh sợ.

Chu Kiến Thâm ngập ngừng một lúc, đột nhiên cảm thấy như mình

thành kẻ ác, lòng không khỏi có chút tức giận. Nhưng lại không tiện phát
tác, chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ một tiếng: "Đường nhi có lòng thương
người như thế, quả nhiên là người tài. Có điều, Đường nhi hiểu lầm ý của
trẫm rồi. Con luôn thích yên tĩnh, sao trẫm lại không biết? Chẳng qua trẫm
vừa nhìn tách trà này thì cảm thấy hơi xúc động, con ta ngay cả một kẻ hầu
người hạ cũng không có... Đường nhi, tuổi con cũng không nhỏ, nên lập
thất rồi."

Nói xong, tâm tình đã trở nên tốt đẹp hơn không ít, quay đầu lại nói

với thiếu niên kia đầy thâm ý.

Ban nãy ông ta ôm lòng muốn kiểm tra bất chợt, nếu không cũng

không đợi người báo đã đi vào. Thế nhưng chuyện này không phải mục
đích chủ yếu. Mà lời nói này, xem như là lời chuyển cho chủ đề chính.

Thiếu niên cúi đầu ho khan vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hiển

nhiên vẫn chưa hồi phục hẳn.

Lúc này Chu Kiến Thâm lại bước lên trước, trưng dáng vẻ của một từ

phụ, thân thiết nói: "Đường nhi, thế nào, không sao chứ? Ai, thân thể của
con từ nhỏ đã không ổn, trẫm vẫn luôn lo lắng. Bây giờ xem ra, càng cần
tìm người để đến chăm sóc cho con."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.