HOÀNG HẬU ĐỘC NHẤT - Trang 130

"À, Mặc Ý." Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện: "Sao chỗ này chỉ có

mỗi mình huynh, người nhà huynh đâu?"

"Nơi này không tính là nhà của ta, chỉ là một biệt viện ta thường tới

thôi." Mặc Ý vừa dẫn đường cho Y Kiều, vừa thản nhiên nói:

"Nhà ta ở Nam Huân phường, ở giữa thành, mà Linh Xuân phường

(chỗ ở của Y Kiều) lại ở thành đông, cách khá xa nên ta mới dời nơi giảng
bài tới đây." Hắn giải thích.

"Ồ, thì ra là thế." Nàng nhìn nơi cửa lớn, lại nhớ tới tấm biển kia:

"Vậy sao lại gọi nơi này là Trừ Phi Cư? Có phải có điển cố gì hay không?"

"Y Kiều thấy thế nào?"

"Thành thật mà nói thì..." Nàng sờ mũi: "Ta lại nghĩ tới một câu 'Dạ dạ

trừ phi, hảo mộng lưu nhân thụy'(1) Nhưng, ta cảm thấy, chắc nơi này
không hề có ý như vậy?"

"Đúng là ta đang dựa theo lời văn của ông ấy." Ánh mắt của hắn dần

trôi về phương xa, bỗng chốc mắt đen như mực trở nên thâm thúy vô cùng:
"Có điều, quả thật không phải ý này. Nếu không phiền thì Y Kiều cứ tách
hai chữ ra xem."

Y Kiều nghiêng đầu nhìn về phía tầm mắt hắn, lòng lại suy nghĩ về lời

nhắc kia: trừ phi, trừ phi, trừ... phi...

Trừ là xóa, là vứt bỏ. Còn phi, có thể lý giải thành thị phi không? Nếu

ghép lại thì chính là... trừ bỏ thị phi, rời xa huyên náo.

Cái tên này, thể hiện sự chán ghét với thế tục, phản ánh được hi vọng

mà người đặt gửi gắm trong thời thế hỗn loạn, một nguyện vọng chỉ cầu có
một tấm lòng thanh tịnh. Chẳng mưu mà hợp, lại giống với lời cầu của Đào
Tiềm: 'Kết Lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên'. (2)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.