HOÀNG HẬU ĐỘC NHẤT - Trang 49

năm trước, trẫm đã sớm phế nó đi rồi! Nó còn cho rằng, nó vẫn có thể yên
ổn mà chiếm lấy Đông Cung sao?"

Thấy Chu Kiến Thâm càng nói càng giận, hệt như đang trút toàn bộ

oán khí trong lòng mình ra ngoài.

Khoé môi Vạn quý phi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

"Xin hoàng thượng bớt giận, đừng vì loại người này mà làm thân thể

bị tổn thương." Bà ta nghiêm túc nói: "Thái tử là thái tử của con dân của
Đại Minh ta nhưng lại không biết kiềm chế bản thân, làm ra những chuyện
không hợp phép tắc như thế, thật sự đã làm tổn hại đến mặt mũi của hoàng
thất! Hoàng thượng, chuyện không thể để lâu, không thể cứ nuông chiều
thái tử mãi như thế! Vô cớ rời cung ba ngày không về, thật sự không còn
thể thống, nếu không răn đe phạt nặng, vậy quốc pháp sẽ đặt ở đâu? Về sau
hoàng thượng phải cai trị giang sơn này thế nào đây?"

Nói tới nói lui, cuối cùng chỉ còn lại một ý, không trừng phạt thái tử,

đơn giản sẽ khiến quân thần cộng phẫn, thiên lý khó dung.

Chu Kiến Thâm chỉ đang càu nhàu, thật sự không có ý nghĩ phải trừng

phạt thật.

Cũng không phải do đau lòng cho nhi tử, chẳng qua ngay cả bản thân

ông ta, cũng có những lúc phải tránh đi để tìm chút thanh nhàn.

Có điều, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vạn quý phi, ông ta lại không có

cách nào để bỏ qua ý tốt của bà ta, liền buồn bã nói: "Chuyện dạy dỗ này,
nếu có thể bỏ được thì nên bỏ, dù sao chuyện cũng không nghiêm trọng đến
mức ấy. Nếu làm lớn chuyện, chưa nói đến việc sẽ có thêm phiền, ngay cả
trẫm cũng sẽ bị chê trách, nhưng chuyện này là do nó mà ra, có trách phạt
thì cũng không nên quá nặng. Theo ái phi, ta nên phạt thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.