HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 172

muội nói rằng người đó là tôi.
- Nhưng thưa bà - Henri nói - Bà đã sai đưa chìa khoá này cho tôi: chẳng lẽ
đó không phải là lời thú nhận của bà?
- Đúng là hành động đó là của tôi, tôi thừa nhận điều đó. Bức thư này do tôi
gửi đi, tôi không phủ nhận điều này. Còn về chuyện chiếc chìa khoá lại
khác. Bệ hạ chỉ cần biết rằng nó đã qua tay bốn người đàn bà trước khi đến
tay bệ hạ.
- Qua tay bốn người đàn bà ư? - Henri ngạc nhiên thốt lên.
- Vâng, nó đã qua tay Thái hậu, qua tay Phu nhân de Sauve, Gillonne và
tôi.
Henri bắt đầu ngẫm nghĩ về điều bí ẩn này.
- Thưa bệ hạ, bây giờ chúng ta hãy bàn việc, và nhất là phải nói thẳng thắn
- Marguerite nói - Có đúng bệ hạ đã đồng ý cải đạo như người ta đồn đại
ngày hôm nay không?
- Tiếng đồn sai đấy, thưa bà, tôi vẫn chưa đồng ý.
- Nhưng hình như bệ hạ đã quyết rồi.
- Có nghĩa là tôi đang tự hỏi. Biết làm sao được, khi người ta hai mươi tuổt,
người ta gần là vua, thì Chúa ơi! Có những điều đáng để người ta phải chịu
lễ misa lắm.
- Một trong những điều ấy là mạng sống có phải không?
Henri không thể nén được một nụ cười.
- Bệ hạ không nói với tôi tất cả những điều người nghĩ - Marguerite nói.
- Tôi giữ ý với các đồng minh của tôi. Vì bà biết đấy, chúng ta vẫn chỉ là
đồng minh thôi, nếu như bà vừa là đồng minh… và…
- Và là vợ bệ hạ, có đúng thế không?
- Vâng đúng thế… vừa là vợ tôi…
- Thế thì sao?
- Thế thì có lẽ sẽ khác, có lẽ tôi vẫn khăng khăng muốn là vua của những
người Tân giáo, như họ nói đấy… Còn như bây giờ thì tôi chỉ đành bằng
lòng với việc sống thôi.
Marguerite nhìn Henri với vẻ lạ lùng đến nỗi có thể gây ngờ vực ngay cả
cho những đầu óc kém tinh tường hơn đầu óc vua Navarre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.