HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 233

ông còn sống.
- Thế là bác đã bán ngựa của bọn tôi rồi hả - Coconnas hỏi.
- Khổ thay - Hurière đáp.
- Thế còn va li của bọn ta thì sao? - De Mole tiếp lời.
- Ồ! Va li thì không, không bán… - Hurière kêu - Nhưng chỉ bán những thứ
có trong đó thôi.
- La Mole này- Coconnas nói - mình thấy hình như đây là một tên vừa đểu
cáng vừa táo tợn… Hay chúng ta moi ruột nó ra?
Lời đe doạ đó có vẻ gây tác động lớn đối với bác Hurière. Bác bèn mạo
muội nói ra:
- Nhưng thưa các ông, tôi thấy hình như chúng ta có thể thu xếp với nhau
được.
- Nghe này - De Mole nói - Ta là người có quyền than phiền nhiều nhất về
mi.
- Đúng như thế, thưa bá tước, vì tôi nhớ lại là có một lúc tôi đã điên rồ dám
táo tợn đe dọa bá tước.
- Ừ, doạ ta với một viên đạn bay cách đầu ta hai đốt ngón tay.
- Bá tước nghĩ thế ạ?
- Chắc chắn thế.
- Nếu ngài chắc chắn thế thì thưa ngài de Mole, tôi là kẻ tôi tớ của ngài nên
không dám cãi chính lại lời ngài được - Hurière vừa nhặt xoong vừa nói với
vẻ vô tội.
- Thế thì, về phần ta, ta không đòi hỏi gì mi hết…
- Sao cơ, thưa bá tước!…
- Trừ…
- Ay! Ay! Ay!… - Hurière thốt lên.
- Trừ việc mỗi khi ta và các bạn ta tới khu này, mi phải dọn cho chúng ta
một bữa ăn.
- Sao cơ ạ! - Hurière sung sướng nói - Xin sẵn sàng hầu ngài, thưa bá tước,
xin sẵn sàng!
- Thỏa thuận thế được rồi chứ?
- Xin hết lòng đồng ý… còn ông… thưa ông de Coconnas, ông có ưng thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.